Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 157




Khi Phùng thị vừa mới buông giỏ tre xuống, bộ dáng nghiễm nhiên dường như e sợ đến mức tránh còn không kịp, khiến giỏ tre đều nghiêng sang một bên, Tô Mộc Lam vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Chỗ mà giỏ tre vừa nghiêng ra để lại một vũng máu loãng nhỏ.

Đây là …

Tô Mộc Lam nhìn xuyên thấu qua một góc lá sen bị nghiêng lệch ra ở phía trên, thấy rõ ràng đồ vật bên trong, là gan heo tươi.

"Haiz, đừng nói nữa."

Phùng thị lúc này rất u sầu, "Sáng sớm hôm nay khi ta về nhà mẹ đẻ, con trai của nhà tam đường thúc trong thôn thi đậu tú tài, sai người giết hai con heo, mời người trong cả thôn ăn một nồi thức ăn to, ta nhớ món gan heo ngươi làm ngon, liền xin gan heo lại đây."

"Ai ngờ miếng gan heo này mùi tanh như vậy, còn bắn ra cả máu loãng, thật đúng là hù dọba người ta chết khiếp, suốt đường đi không chỉ ta không dám tới gần ai, mà người đi ngang qua nhìn máu loãng bên trên giỏ tre đều trợn to mắt nhìn kia kìa."

"Làm hại ta trên đường giải thích với từng người rằng bên trong giỏ tre này chỉ đựng hai bộ gan lợn mà thôi."

Nhắc lại chuyện này, Phùng thị sầu não vô cùng, bởi vậy nên nét mặt hơi nhăn nhó lại.

Tô Mộc Lam cũng không nhịn được mà bật cười, một lúc lâu sau mím miệng lại, lúc này mới xách giỏ tre lên "Ta đi lấy cái chậu lại đây rửa sạch."

Nàng nhìn về phía trong phòng hô một tiếng, "Thủy Liễu, đi xúc một ít tro than lại đây, lấp vào chỗ này một chút."

"Lập Hạ, rót một ly trà cho Phùng bá nương con …"

Bốn đứa đầu củ cải nghe vậy, vội vàng làm theo lời của Tô Mộc Lam.

"Phùng bá nương ngồi đi."

"Phùng bá nương uống trà."

"Phùng bá nương ăn cơm cháy……"

Vì thế, Phùng thị ngồi ở trên ghế đẩu, nhai cơm cháy rốp rốp.

"Không phải nói ngoa chứ ngươi đúng là rất có bản lĩnh, những đứa trẻ này rất biết nghe lời ngươi nói." Phùng thị gật gật đầu, "Cuối cùng ta cũng hiểu được vì sao cuộc sống hàng ngày của nhà ngươi trôi qua tốt hơn lúc trước một chút." "Vì sao?" Tô Mộc Lam cười hỏi một câu.

"Gia đình yên ấm vạn sự tốt lành nha." Phùng thị nói, "Cha mẹ ta đã từng nói, người trong nhà một lòng, cuộc sống này mới có thể trôi qua tốt đẹp được, nếu ngươi nghĩ cái này, hắn nghĩ cái kia, cuộc sống này chắc chắn càng ngày càng tệ."

"Nói đi nói lại, ta cảm thấy ngươi có bản lĩnh, dạy dỗ bốn đứa trẻ vâng lời ngươi như vậy."

"Haiz, chỉ là con nít mà thôi, ngươi đối xử tốt với bọn chúng, bọn chúng đương nhiên cũng sẽ đối xử tốt với ngươi." Trong lúc Tô Mộc Lam nói chuyện đã đổ nước ở bên trong chậu gỗ ra bên ngoài.

Liên tiếp tẩy rửa hai ba lần, sau đó lại ngâm gan heo ở trong bồn nên gan heo không còn chảy máu loãng ra nữa.

"Một bộ gan heo này cũng không nhỏ, thế mà có những hai cái, Phùng tẩu tử chuẩn bị ăn thế nào?" Tô Mộc Lam hỏi.

"Hai bộ gan heo này, nhà các ngươi giữ lại muốn ăn kiểu gì thì ăn, còn một cái kia thì giúp ta nấu một chút, buổi trưa ta sẽ trộn rau vào ăn kèm." Phùng thị đáp.

Tô Mộc Lam cũng hiểu tính tình của Phùng thị, thấy nàng ấy nói như vậy liền đáp lời "Sẽ nấu cho tẩu gan heo, cứ nấu cho tẩu nửa cái ở chỗ ta, còn nửa còn lại tẩu để vào bên trong ấm sành, bên ngoài lấy băng đá chèn giữ lạnh, để tới buổi tối cũng sẽ không hỏng."

Một việc bận rộn như vậy, hơn nữa còn phải trộn nguyên liệu,

.......

, cũng coi như không thu được món hời từ chỗ Phùng thị.

"Được rồi, cứ theo lời ngươi nói." Phùng thị đáp lời.

Tô Mộc Lam liền bận rộn đi làm.

Rửa sạch, cắt miếng, rửa sạch, cho vào nồi…

Sau khi chần xong thì vớt ra để kiểm soát độ ẩm, ăn kèm với hành lá, rau thơm và xà lách gì đó.

"Thái càng mỏng thì nấu càng mềm, ăn vào cũng không bị khô, chỗ còn lại kia ta thả một chút muối vào, buổi tối ăn cũng sẽ không bị khô, nhưng mà tẩu phải nhớ lấy nước đá ra đó." Tô Mộc Lam dặn dò nói.