Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 155




"Cho nên chuyện này không thể phân chia rõ ràng như vậy được, mọi người đều bỏ công sức ra, chia đều là tốt nhất."

"Thế thì…… cứ chia thế đi."

Thấy đại tỷ đã lên tiếng, Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu đành phải gật đầu.

"Thế mới đúng." Bạch Thủy Liễu cười tủm tỉm mà chia từng đồng tiền cho ba người bọn họ.

Một người được bốn đồng tiền, còn dư lại ba đồng, Bạch Thủy Liễu tạm thời để đó, chờ sau này lại kiếm được tiền thì chia tiếp một lần nữa.

Hai người Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu nhận được tiền, đặt ở trong tay hết vân vê lại véo, nhìn đi nhìn lại, cười hì hì.

Bốn đồng tiền này, có thể mua được rất nhiều thứ, sau khi tích cóp lại thì có thể mua càng nhiều đồ vật hơn.

Khi Bạch Thạch Đường còn sống cũng thường xuyên cho tiền mấy đứa bé trong nhà, có điều lúc ấy Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu còn nhỏ tuổi, không nhớ rõ, Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ đều nhớ rõ, lúc này cũng cảm thấy đã quen rồi, nhưng cũng có thể hiểu sự vui sướng của hai đứa đầu tóc củ cải này.

"Hai đứa này, vui sướng thì vui sướng, nhưng số tiền này phải cất giữ cho tốt, đừng để rơi mất." Bạch Thủy Liễu nhắc nhở nói, "Còn nữa, số tiền này mua đồ gì trong lòng cũng phải cân nhắc, đừng mua những đồ linh tinh, cũng phải đề phòng đừng để người khác lừa."

"Nương đối xử tốt với chúng ta, nhưng chúng ta cũng phải biết điều, không thể tiêu tiền lung tung, cũng không thể để nương nhọc lòng."

"Vâng, bọn muội nhớ kỹ rồi." Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu nghiêm túc đáp lời rồi xuống dưới nhà đi tìm mảnh vải vụn, gói cẩn thận ngay ngắn tiền của chính mình, sau đó mỗi đứa lại cất vào bên trong hòm gỗ nhỏ của chính mình.

Tô Mộc Lam hái được mấy trái cà tím ở bên trong đất trồng rau trở về, đang múc nước rửa sạch sẽ, nghe được lời nói của Bạch Thủy Liễu đối với ba đứa trẻ trong nhà chính liền khen ngợi gật gật đầu.

Bốn đứa đầu củ cải đều ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thật khiến người ta yên tâm.

Đặc biệt là Bạch Thủy Liễu, vừa hiểu chuyện lại thông minh, nghiễm nhiên đã vượt qua sự thông tuệ và cái nhìn bao quát tổng thể mà độ tuổi của con bé nên có.

Ngẫm lại chính mình khi ở kiếp trước, lúc chín tuổi cũng chỉ là đứa bé đầu gấu chỉ biết ăn chơi, bây giờ nhìn lại Bạch Thủy Liễu, Tô Mộc Lam liên tục thở dài, con nhà nghèo đúng là sớm biết phụ trách việc nhà.

Đặc biệt là bốn đứa bọn chúng đã trải qua sự khắc nghiệt và đánh đập của nguyên chủ mẹ kế độc ác, tâm trí của bọn họ quả thực còn cao hơn nhiều so với đám trẻ con bình thường.

Nguyên chủ thật đúng là tạo nghiệp chướng!

Tô Mộc Lam thở dài một hồi lâu, càng thấy thương hại và yêu thích bốn đứa trẻ đầu củ cải Bạch Thủy Liễu hơn.

Buổi trưa, Tô Mộc Lam làm món mì thịt heo băm nhỏ với cà tím.

Thịt vụn được bảo quản độ tươi và mềm, không bị khô, khi nấu cho thêm một chút nước tương để tạo màu, màu sắc tươi sáng thấm đều vào mì sợi, ai nhìn thấy cũng thèm ăn.

Mỗi người ăn một chén mì vào bụng, bụng vốn đang đói kêu vang lập tức hoàn toàn yên ổn trở lại.

Sau cơm trưa, Tô Mộc Lam bắt đầu thu xếp hấp khoai lang đỏ, bắt đầu phơi khoai lang đỏ khô.

Bốn đứa đầu củ cải cùng nhau hỗ trợ, ấy vậy mà cũng bận rộn nhộn nhịp hẳn lên.

Lúc này ở trên trấn, mọi người cũng đang tan dần đi.

Cái giá bán đậu hũ của Ngô Điền phúc đã được bán sạch sẽ, cũng thu dọn đồ vật chuẩn bị về nhà.

"Nhị thúc, hôm nay nhân dịp Hòa Niên cùng Xảo Vân về nhà ông bà ngoại chơi, hiện tại trở về nhà cũng muộn rồi, chi bằng ở trên phố ăn chén hoành thánh đi." Ngô Trác Viễn nói tiếp "Đằng trước có quán bán hoành thánh, không chỉ có vỏ mỏng nhiều nhân, mà một chén hoành thánh cũng nhiều gấp đôi so với những nhà khác, lại pha trộn thêm bột ngô, cơ bản sẽ ăn no."

Ngô Điền Phúc ngẩng đầu nhìn cửa hàng bánh ngọt Ngụy Ký cách đó không xa, mở miệng muốn nói, nhưng khi nhìn về phía Ngô Trác Viễn lại nuốt những lời muốn nói xuống.