Đã gom góp được không ít xác ve, đúng lúc tới ngày họp chợ, vừa vặn đổi một chút tiền.
Ba đồng một lạng, trong giỏ tre có chín lạng, tổng cộng bán được 27 đồng tiền.
"Không tồi, thu hoạch tương đối lớn." Tô Mộc Lam nhìn túi tiền nặng trĩu, khen một câu.
Bốn đứa đầu củ cải thấy chính mình có thể kiếm được tiền, lại có thể kiếm được nhiều như vậy liền mừng rỡ đến mức đỏ cả mũi, khóe miệng cười to như thể kéo dài tới mang tai
"Lúc nào trở về các con tự giữ tiền của các con, muốn mua cái gì thì cầm đi mua nhé." Tô Mộc Lam nói.
Con nít ấy mà, vẫn phải có một chút tiền tiêu vặt, đặc biệt đó là tiền bọn họ cực khổ nhặt xác ve để đổi lấy, cho nên đưa cho bọn họ cầm giữ cho hợp lý.
Bốn đứa đầu củ cải lập tức lắc lắc như trống bỏi.
"Không thể được, tất cả tiền kiếm được đều là của trong nhà, nương cầm mới được." Bạch Thủy Liễu nói.
Bạch Lập Hạ cũng gật đầu theo "Đại tỷ nói rất đúng, nương cầm đi, chúng con cũng là người trong nhà, kiếm tiền đương nhiên cũng phải để dành để mua đồ dùng trong nhà mới được."
Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu cũng vội vàng phụ họa theo.
Tô Mộc Lam suy nghĩ một hồi lâu, "Vậy thì thế này, nhà người khác kiếm tiền đều chỉ chi một phần cho việc trong nhà, còn lại đều để bản thân dùng, nhà chúng ta cũng thế, chỉ lấy ba phần để mua sắm đồ dùng trong nhà, số tiền còn lại các con tự cất giữ nhé."
"Sau này gặp chuyện gì, trong tay các con cũng có thể có một khoản tiền khẩn cấp, hơn nữa các con cũng đang lớn lên, sẽ có đồ vật mà các con thích, nhưng các con là người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không xin tiền ta để mua, trong tay có một chút tiền cũng không đến mức muốn mua mà không thể mua, trong lòng các con vui vẻ, nương cũng vui vẻ, còn vui hơn việc các con kiếm tiền trợ giúp mua sắm đồ trong nhà nhiều."
Thấy Tô Mộc Lam nói như vậy, bốn đứa đầu củ cải đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng gật gật đầu.
Tô Mộc Lam dẫn bốn đứa đầu củ cải mua một ít nhu yếu phẩm ở trên trấn, sau khi trở về nhà, nàng liền giao tiền cho Bạch Thủy Liễu, "Cộng tất cả là hai bảy đồng, ta giữ lại tám đồng, còn dư lại mười chín đồng, Thủy Liễu phân chia cho bốn đứa đi."
Tiền do bốn đứa đầu củ cải tự mình kiếm, Tô Mộc Lam cảm thấy cứ để cho bốn đứa tự thương lượng với nhau, nàng không tiện tham dự, cũng không tiện đưa ra ý kiến.
"Vâng." Bốn đứa đầu củ cải đáp lời, bắt đầu thảo luận về việc chia tiền ở trong nhà chính.
"Ta nghĩ như thế này", Bạch Thủy Liễu nói, "Chúng ta có bốn người, tổng cộng là mười chín đồng, không đủ để chia đều, cứ quyết định một người được bốn đồng trước đã, còn lại ba đồng không đủ chia thì cứ để đó, chờ lần sau lại có tiền thì chúng ta sẽ phân chia tiếp."
"Đại tỷ." Bạch Trúc Diệp gãi gãi lỗ tai, thẹn thùng nói, "Lúc mọi người đi nhặt xác ve, muội ở nhà may quần áo, không đi nhiều, muội không nên được nhiều tiền như vậy."
"Đệ cũng thế……" Bạch Mễ Đậu cũng mở miệng, "Lúc nhặt xác ve đệ nhặt được ít nhất, đều là đại tỷ và nhị tỷ vất vả …"
"Nếu các ngươi muốn nói như vậy, thế thì ngày thường ai ăn nhiều cơm, ai ăn ít cơm có phải đều muốn tính rõ ràng hay không?"
Bạch Thủy Liễu ngắt lời Bạch Mễ Đậu nói, "Cái này không thể tính rõ ràng như vậy được, cứ không chênh lệch nhau là tốt rồi."
"Trúc Diệp ở nhà may quần áo, nhưng may vá quần áo cho tất cả mọi người, cũng không lười biếng, muốn nói như vậy, đi ra ngoài thuê một người làm quần áo cho chúng ta, e là chi bốn đồng tiền vẫn chưa đủ."
"Mễ Đậu cũng thế, tuy nói nhặt ít, nhưng dọc theo đường đi ngoài việc cầm giỏ tre ra thì còn phải trông chừng nước uống, mắt cũng tinh tường, chúng ta làm rơi, Mễ Đậu đều có thể nhìn thấy."