Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 131




Nhìn Tô Mộc Lam bận rộn làm việc, Đỗ thị chà xát hai tay, cuối cùng có chút gian nan mở miệng: "Cái này, có thể thương lượng với ngươi chuyện này được không?"

"Chuyện gì?"

"Chính là chuyện lần trước không phải bán hạt ngô cho ngươi với giá là một đồng tiền hai cân rưỡi sao, lần trước là lần đầu giao dịch với ngươi, ta thật sự đã lấy rẻ một chút, lần này không theo giá hai cân rưỡi nữa, hai cân hai lạng có được không?"

Đỗ thị sợ bản thân tăng giá lên thì Tô Mộc Lam sẽ không mua hạt ngô của nàng nữa, vội vàng giải thích: "Hạt ngô bình thường đều là một đồng tiền hai cân, hạt ngô này của ta tuy không ăn ngon bằng hạt ngô bình thường, nhưng nhặt rất sạch sẽ, ngươi mua về sau đó thu dọn lại cũng đỡ tốn công sức."

"Hai cân hai lạng thì ngươi cũng không bị thiệt…"

Tô Mộc Lam nhướng mày, suy nghĩ một chút nói: "Lẽ ra lần thứ hai mua bán mà ngươi đã muốn tăng giá thì trong lòng ta ít nhiều cũng không thoải mái, nhưng ngươi đã nói như vậy, hạt ngô cũng thực sự nhặt sạch sẽ, vậy lần này theo ý của ngươi đi, mua theo giá hai cân hai lạng để tính."

"Chỉ là ta phải nói trước, sau này cũng không thể tăng giá thêm nữa, nếu tăng giá thì ta sẽ không mua hạt ngô này của ngươi nữa."

Giá bán hai cân hay hai cân hai lạng thì cũng không hơn kém nhau mấy, hơn nữa loại ngô nổ này bây giờ ở chợ cũng chỉ có một nhà này bán, Tô Mộc Lam vốn là không thèm để ý giá mua, nhưng chỉ là có một số lời phải nói ra để trong lòng người khác sẽ có thêm suy tính, sẽ không lúc nào mua cũng tăng giá lên nữa.

"Được được được, cứ làm theo lời của người." Thấy hạt ngô của mình bán được giá cao hơn lần trước một chút, Đỗ thị đã vô cùng vui mừng, vội vàng đồng ý, còn giúp Tô Mộc Lam cân trọng lượng của những hạt ngô còn lại.

Sau một lúc bận rộn thì cuối cùng trọng lượng của các bao tải hạt ngô đã cân được con số chính xác, tổng cộng là sáu mươi lăm cân.

Tô Mộc Lam tính toán trong đầu một lúc, nói: "Hạt ngô này bán một đồng tiền hai cân hai lạng, ba mươi đồng tiền là có thể mua sáu mươi sáu cân hạt ngô, như vậy đi ta đưa cho ngươi ba mươi đồng tiền trước, còn số cân còn dư kia thì lần tới ta mua thêm thì sẽ bổ sung sau."

"Được rồi, ta sẽ nhớ việc này, lúc sau nhất định sẽ bổ sung đủ cho ngươi." Đỗ thị thấy Tô Mộc Lam cũng không phải người quá tính toán chi li, nhếch miệng nở nụ cười, cầm lấy tiền mà Tô Mộc Lam đưa cho nàng cẩn thận đếm lại một lần để xác định không sai.

Thấy Tô Mộc Lam về sau có lẽ có thể mua hết những hạt ngô ít người mua còn lại trong nhà nàng nên bây giờ Đỗ thị đặc biệt nhiệt tình với Tô Mộc Lam, giúp đỡ bọn họ bỏ bao tải ngô vào mấy sọt tre, lại giúp nhấc sọt tre lên vai của Tô Mộc Lam, sau đó mới cười nhìn bọn họ rời đi.

"Đi thong thả nha."

Đỗ thị cười tủm tỉm, nắm chặt túi tiền nặng trịch trong tay mình.

Khá tốt, hôm nay có thể bán đi nhiều hạt ngô như vậy, được ba mươi đồng tiền, lát nữa có thể cắt một miếng thịt về ăn cho đỡ thèm, trong nhà đã lâu không được ăn thịt rồi, chắc hẳn ai cũng sẽ vui vẻ.

Đỗ thị cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ đi hướng cửa hàng thịt.

Đi ngang qua quầy hàng lúc này mà nàng đã ngồi, một đại thẩm bên cạnh gọi lại nàng: "Này, loại hạt ngô kia của ngươi đã bán rồi sao?"

"Ừm bán rồi." Đỗ thị giương cằm lên: "Còn bán được giá cao hơn lần trước nữa."

"Vẫn là người lần trước đã mua hả?"

"Đúng vậy." Đỗ thị nói: "Còn nói là sau khi ăn xong sẽ mua tiếp nữa cơ."

Đại thẩm này ở thôn lân cận với nhà nàng, trong nhà trồng rất nhiều ngũ cốc, thường xuyên đi họp chợ để bán hạt kê, chỉ là thái độ làm người cũng không tính là hiền lành, ngược lại có thể dùng từ chanh chua khắc nghiệt để hình dung bà ta.