Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 130




Ông lão suy nghĩ một lúc, lấy ra bốn đồng tiền: "Thôi, nhìn đồ ăn này thật sự khá ngon, mà bạn già nhà ta lại thích mấy đồ ăn vừa ngọt lại vừa giòn, nếu không mua về, chỉ sợ lại muốn nhắc mãi bên tai của ta."

"Được rồi, nếu là mua cho đại nương ăn thì ta sẽ gói cho ông nhiều một chút."

Tô Mộc Lam nói ngọt, buôn bán linh hoạt, chọc cho ông lão cả mặt đều cười tươi, trước khi đi lại muốn mua một gáo bỏng, nói là mua trở về để nhai lúc rảnh rỗi.

Tô Mộc Lam múc bỏng ngô để bán, bao giờ gáo cũng đầy có ngọn.

Lục tục lại có người đến mua đồ, bỏng ngô, cơm cháy và bánh tai mèo đều bán rất tốt.

Tuy rằng Giang Mễ có giá cả hơi đắt, nhưng nhìn lượng đường trộn vào nhiều thì hầu hết mọi người đều không nói gì cả, chỉ là lượng mua cũng không nhiều.

Nhưng Tô Mộc Lam chuẩn bị Giang Mễ vốn cũng không nhiều lắm, vì vậy ngược lại sọt đựng Giang Mễ lại nhanh thấy đáy nhất.

Có vẻ như món ăn Giang Mễ này vẫn được chào đón, giá bán như này ở trên thị trấn có vẻ vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng mà chi phí nguyên liệu có chút hơi cao, nếu có thể cắt giảm chi phí để đảm bảo lợi nhuận thì là tốt nhất.

Nhưng mà, làm thế nào để cắt giảm chi phí thì lại là một vấn đề khó…

Tô Mộc Lam vừa tính toán trong đầu một chút, vừa dẫn bọn trẻ rao bán hàng.

Ngô Điền Phúc hôm nay lại đến quầy hàng để mua đồ ăn vặt, nhưng mà chỉ mua bánh tai mèo, nhìn thấy Giang Mễ cũng có hỏi giá bán, nhưng vừa nghe là một đồng tiền chỉ được hơn một lạng thì cũng do dự một chút, cuối cùng vẫn mua hai đồng tiền.

Tuy rằng ông kiếm được cũng khá tốt từ việc bán đậu phụ, nhưng mấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ, chuyện phải lo sau này còn nhiều lắm, ông cũng đã dần dần lớn tuổi rồi, không thể chi tiêu quá nhiều tiền, phải tiết kiệm một chút để lưu trữ sử dụng sau này.

Tô Mộc Lam hiểu được sự lo lắng và tính toán của Ngô Điền Phúc, khi gói đồ vật cho ông cũng cho thêm một chút bánh tai mèo.

Việc kinh doanh vẫn tốt như mọi khi, lúc mặt trời lên cao, thì gần như mọi đồ ăn đều được bán sạch sẽ, chỉ còn lại lẻ tẻ vài chiếc bánh tai mèo.

Chia cho bốn củ cải nhỏ để ăn vặt, Tô Mộc Lam chuẩn bị dọn dẹp một chút, sau đó đi sang bên kia đường xem Đỗ thị có ở nhà hay không.

"Ôi, dừng lại một chút."

Tô Mộc Lam vừa mới đeo sọt tre trên lưng, còn chưa nhấc chân lên đã nghe có tiếng người gọi, quay đầu nhìn lại, không phải ai khác mà chính là Đỗ thị.

"Cuối cùng cũng tìm được ngươi." Đỗ thị có lẽ là đi quá gấp gáp nên bây giờ đang thở không ra hơi, mồ hôi trên trán cũng chảy xuống hai má, làm ướt hai bên tóc mai, chỉ là nàng cũng mặc kệ không kịp lau mồ hôi, lập tức hỏi Tô Mộc Lam: "Ngươi còn muốn mua loại hạt ngô lần trước hay không?" "Muốn chứ." Tô Mộc Lam cười.

Câu nói "đi mòn giày cũng không tìm được, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút sức lực nào" chắc là để dùng trong tình huống này rồi.

Đỗ thị vừa nghe Tô Mộc Lam còn muốn mua hạt ngô, lập tức nhếch miệng nở nụ cười: "Còn muốn mua là được rồi."

"Nhưng mà lần này ta mang tới sáu mươi cân, ngươi có thể lấy hết không?"

Từ lần trước Tô Mộc Lam mua hạt ngô ở chỗ nàng vẫn không thấy đến hỏi mua lại, trong lòng của Đỗ thị không yên tâm, chỉ nghĩ hạt ngô này ngày thường mọi người rất ít ăn, sáu mươi cân thì không biết phải ăn đến bao giờ.

"Có thể." Tô Mộc Lam gật đầu.

Đỗ thị nghe vậy, lập tức vui vẻ phấn khích: "Vậy ta đi vác lại đây cho các ngươi."

Vừa dứt lời đã chạy nhanh như chớp, một lúc sau kéo một bao tải lớn tới, phần lớn hạt ngô trong bao đều như hạt ngô lúc trước mà Tô Mộc Lam mua, hạt tròn to chắc nịch và rất sạch sẽ.

Tô Mộc Lam giũ bao tải nàng mang theo ra, mượn một chiếc cân lớn ở bên cạnh, bắt đầu cân những hạt ngô này rồi cho vào bao tải của mình.