Vân Tịch Dạ lúc này hai chân như nhũn ra vẻ mặt giận tái đi, bị An Vũ Hàm nửa ôm nửa kéo tiêu sái đưa tới Vân gia, vừa lúc nhìn thấy hai lão gia đang ở phòng khách chơi cờ.
Hai vị lão gia đang chơi cờ liền ngẩng đầu nhìn thấy, Vân Tịch Dạ sắc mặt u ám bước đi hai chân thẳng hoảng, một tay lại chăm chú bấu chặt ngang lưng An Vũ Hàm không tha, bị An Vũ Hàm ngạnh kéo vào, nhìn lúc Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm bước vào, hai người già cười đến mức có thể kêu là ‘Hèn mọn’!
Nụ cười trên mặt Lý quản gia từ lúc nhìn thấy Vân Tịch Dạ, càng thêm hòa ái dễ gần!
Ngay cả Kiều Tuấn Dật luôn luôn sắm vai phụ đứng bên cạnh bàn cờ của hai vị lão gia,, lúc này nhìn về phía Vân Tịch Dạ, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười nồng đậm.
Chỉ có Vân Vi Nhi từ phòng bếp vội vã chạy ra, nhìn thấy con gái như vậy thì trừng mắt đầy thương yêu với An Vũ Hàm.
Nhưng cái trừng mắt này của bà, lại làm cho Vân Tịch Dạ càng thêm lúng túng!
Cánh tay ở ngang lưng An Vũ Hàm, không khống chế được mà tăng thêm “Tỷ tỷ chị làm sao vậy? Chân bị thương sao?”
Kiều Tịch Mạch nhìn thấy Vân Tịch Dạ đi vào, nghịch ngợm nhảy từng bước từ trên lầu xuống, chạy đến trước mặt Vân Tịch Dạ nhìn hai chân cổ quái của cô, vẻ mặt ngây thơ ngưng mi hỏi.
“Khụ..
Khụ...”
“Khụ..
Khụ khụ...”
Nghe giọng điệu hơi lo lắng vô tội của Kiều Tịch Mạch, nhìn vẻ mặt ngây thơ kia của nó, Vân Tịch Dạ đột nhiên mất tự nhiên ho khan, vốn là vô cùng xấu hổ, lúc này thật muốn tìm một cái lỗ chui vào.
An Vũ Hàm bị bấu trên lưng, bị mẹ vợ tương lai tức giận trừng mắt, vừa đau vừa sợ nhưng cũng cực kỳ vui vẻ, cười đến mức đôi mắt to đã không thấy được nữa!
Trên bàn cơm mọi người vừa nói vừa cười, nhất là hai vị lão gia cùng An Vũ Hàm cười đến mức không còn gì có thể hài lòng hơn!
Vân Tịch Dạ ngồi trước bàn ăn sắc mặt vẫn không thấy tốt lên, Vân lão gia nhìn thấy An lão gia trao đổi ánh mắt với mình, vội ho một tiếng mở miệng nói: “Khụ khụ… Ách, cái kia, ân, cục cưng, cháu xem gần đây ông ở nhà đến mức buồn chết, An gia gia của cháu dạo này cũng tương đối nhàn nhã!
Sau khi cháu tiếp nhận công ty, mẹ cháu cũng rảnh rang lắm, Kiều thúc thúc của cháu vừa bảo mới hoàn thành xong hợp đồng hiện tại cũng nhàn rỗi ở nhà, mọi người đều không có việc gì làm cả!
Mà cháu và Vũ Hàm bây giờ không phải là đã ở cùng một chỗ sao!
Vậy có phải hay không nên có một đám cưới?Nói đến đây, Vân lão gia nhìn thấy sắc mặt Vân Tịch Dạ càng thêm âm trầm, bàn tay cầm đũa ngày càng gắt gao, không dám cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện, vẻ mặt lập tức nghiêm túc dạy dỗ: “n, người Vân gia chúng ta không ngheo đói gì, Nhưng cũng không phải ỷ thế hiếp người, mà bây giờ cháu và Vũ Hàm đã nhanh chóng...
Khụ...
Chúng ta không thể mặc kệ các cháu.
Vì thế chúng ta nhất trí cho rằng các cháu nên nhanh chóng làm đám cưới.”
Nghe xong Vân lão gia nói, An Vũ Hàm lần này là thực sự cười không thấy mắt, bàn tay cầm đũa kích động run không ngừng!
Còn Vân Tịch Dạ nghe được như vậy, cũng không nói gì!
Tất nhiên cô biết Kiều Tuấn Dật hết khoảng thời gian rảnh rỗi này, chỉ sợ là sẽ vô cùng bận rộn, mẹ cô cũng không nhàn rỗi hơn đâu.
Về phần An lão gia thực sự không tính là bề bộn nhiều việc, nhưng cũng không nhàn đến mức cả ngày ngồi không được!
Bây giờ, lại nghe phía sau nói, trong tim cũng có chút vui mừng!
Bộ dạng của cô bây giờ, thực sự chỉ lừa được tụi nhóc con ngốc nghếch mà thôi? Được rồi!
Cô không nghĩ tới muốn lấy chồng sớm như thế, nhưng là tuyệt đối chưa nói sẽ không lấy chồng, Còn nghe ông nội thuyết phục cô, cái gì mà chúng ta nhất trí cho rằng… Chỉ sợ tất cả những cái cho rằng ấy là do An Vũ hàm tự biên tập ra thôi Vân Tịch Dạ đặt đôi đũa xuống, giọng điệu bất đắc dĩ, nhàn nhạt mở miệng nói “Ông à, cháu…”
“Tiểu Hàm a, ba mẹ cháu mất sớm!
Ông nội một mình nuôi cháu lớn khôn, ông nội giờ đã không còn trẻ nữa!
Haiz, chỉ cần nửa bước nữa là có thể chui vào quan tài rồi, nếu như cháu không lấy vợ, ông chỉ sợ mình không còn có thể nhìn thấy tằng tôn thôi!”
Nhìn thấy Vân Tịch Dạ có ý muốn mở miệng cự tuyệt, An lão gia tử cấu vào đứa cháu thân thể cứng đờ, kéo tay anh hai mắt đẫm lệ thở dài, cắt ngang lời nói của Vân Tịch Dạ.
Thấy An lão gia tóc đã hoa râm nói như vậy, Vân Vi Nhi mềm lòng có chút không đành lòng, vỗ vỗ bàn tay Vân Tịch Dạ đặt trên bàn, ôn nhu khuyên bảo: “Cục cưng, ông nội con và An gia gia đều lớn tuổi con phải thông cảm, con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên kết hôn đi!
Vũ Hàm đối xử với con tốt như vậy, mẹ cũng hơn bốn mươi tuổi rồi cũng muốn được ẵm cháu sớm một chút.”
“Con lại không nói mình không kết, chỉ cần có thời gian còn đâu tùy mọi người.”
Vân Tịch Dạ bị cắt đứt lời nói, nhìn mẹ mình đang khuyên bảo, liếc mắt lại cầm đôi đũa lên, không để ý tới mọi người nữa, vùi đầu ăn cơm.
Nhìn thấy cô nói như vậy, Vân lão gia cùng An lão gia đang chuẩn bị tiếp tục cắt ngang, lại vô cùng sửng sốt, cùng nhau liếc mắt một cái, từ trong mắt đối phương đều thấy được một tia không thể tin tưởng, không nghĩ tới Vân Tịch Dạ dễ dàng đồng ý như vậy.
Vân Tịch Dạ nhanh chóng đồng ý như thế, là bởi vì vừa nãy khi lần đầu tiên cô mở miệng, vừa vặn nhìn thấy An Vũ Hàm nghe thấy cô phản đối cơ thể anh cứng lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn, cô tự cảm thấy mình thật tàn nhẫn, anh yêu cô như vậy, hôm nay còn kéo cô về đây, đại khái chính là muốn cô đồng ý kết hôn, anh biết nếu như anh trực tiếp mở miệng cầu hôn cô, cô chắc chắn sẽ không đồng ý!
Cho nên mới dùng bảo bối người thân thế này.
An Vũ Hàm nhìn Vân Tịch Dạ vùi đầu ăn cơm, nụ cười nơi khóe miệng phát ra từ nội tâm vui sướng, trong mắt là yêu say đắm thật sâu!
Sau một hồi lấy lại tinh thần, Vân lão gia cùng An lão gia cười ha ha, bắt đầu bàn bạc thời gian cử hành hôn lễ, chi tiết việc mở tiệc chiêu đãi khách, căn bản không hề trưng cầu ý kiến của hai đương sự, đã quyết định tháng này phải tổ chức cưới!
Bây giờ đến cuối tháng cũng còn hơn một nửa tháng nữa, thời gian chuẩn bị một cái đám cưới hoành tráng rất khẩn trương, nhưng trong mắt hai vị lão gia, chuyện này không phải là vấn đề!
Kiều Tịch Mạch nãy giờ vẫn nghe người lớn nói chuyện, t cái miệng nhỏ nhắn trừng mắt với An Vũ Hàm, trên mặt rõ ràng là bất mãn vì không thể khiến cho An Vũ Hàm chú ý, tức giận cắn môi dưới nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến trước mặt An Vũ Hàm hai tay chống vào hông căm tức nhìn anh, làm ra một vẻ mặt hung ác kêu gào “Em không đồng ý gả tỷ tỷ cho anh!
Anh căn bản là không yêu tỷ tỷ!”
Bộ dạng đáng yêu so với khuôn mặt baby của An Vũ Hàm tuyệt đối càng hấp dẫn người hơn, nhất là trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia là một vẻ mặt thật sinh động, làm cho Vân Tịch Dạ phiền muộn vùi đầu vào bát cơm im lặng nghe hai vị lão gia sắp xếp, thiếu chút nữa đem trong miệng cơm văng ra!
Nhưng nhìn thấy nhóc con này quan tâm tới mình như thế, cô vẫn là rất cảm động.
Âm thanh kêu gào này thành công kéo mọi người ra khỏi tâm trạng vui sướng.
Vân Vi Nhi nghe thấy con trai nói vậy, xấu hổ liếc nhìn phụ thân đang cùng An lão gia bàn luận khí thế ngất trời, kéo con trai lại thấp giọng răn dạy: “Trẻ con không được nói bậy, con thế nào biết Vũ được Hàm ca ca không yêu tỷ tỷ? Con ngồi yên ở đây ăn cơm cho mẹ.”
Kiều Tịch Mạch một lần nữa bị kéo lại trên ghế, mặc dù ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng đôi mắt híp lại cái mũi nhăn lên chu cái miệng nhỏ nhắn ra, vẫn vẻ bất mãn như cũ, kéo tay Vân Vi Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Ba ba nói, nếu thực sự yêu một người, sẽ yêu của tất cả của người đó!
ưu điểm khuyết điểm của cô ấy, cùng với người nhà của cô ấy nữa!”
Nói đến đây Kiều Tịch Mạch quay đầu trừng mắt với An Vũ Hàm ở bên cạnh đang đưa khăn tay cho Vân Tịch Dạ, ê ẩm lớn tiếng nói: “Mà anh ấy căn bản là không yêu người nhà của tỷ tỷ, đến bây giờ anh ấy cũng không mua cái gì đến cho con, trong mắt không coi con ra gì, điều này chứng minh anh ấy căn bản là không quan tâm tới tỷ tỷ, lần trước ở trong lễ mừng thọ của ông ngoại còn dùng ánh mắt thật đáng sợ lườm con!
Hừ!”
Nghe xong Kiều Tịch Mạch nói, trên bàn cơm hoàn toàn yên tĩnh, mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm Kiều Tịch Mạch chững chạc đàng hoàng giải thích xong rồi ngửa đầu trừng mắt với An Vũ Hàm, ngạc nhiên một lúc lâu rồi cùng cười ha ha.
Vân Tịch Dạ vừa nãy cũng bởi vì sự quan tâm của Kiều Tịch Mạch mà cảm động đến không ngừng được, lúc này trong miệng chứa một ngụm canh phun ra, vừa vặn tới trên mặt An Vũ Hàm!
An Vũ Hàm khóe miệng nhếch lên, vô cùng bình tĩnh giơ tay lên giúp Vân Tịch Dạ lau miệng xong mới, cầm khăn tay ưu nhã lau nước canh trên mặt mình.
An Vũ Hàm quay đầu khóe miệng lộ ra một nụ cười không phù hợp với khuôn mặt đáng yêu của anh, căm tức nhìn nó, rất nhanh khóe mắt cứng nhắc, lời nói nhỏ nhẹ từ trong hàm răng tung ra một chuỗi, không tính là khiêm tốn càng không tính là yêu thương nói: “Ừ, là lỗi của anh, đã không chú ý tới tiểu bảo đại nhân của chúng ta!
Không biết tiểu bảo đại nhân thích gì? Nếu không em lập một cái danh sách cho anh, chút nữa anh bảo người ta đưa tới, tuyệt đối không thiếu thứ gì!”