Sáng sớm Tà liền nhận được điện thoại của Tuyết, bảo là muốn cùng Hương chuyển ra khỏi nhà Vân Tịch Dạ, để cho hắn sắp xếp thời gian đi đón hai cô.
Hắn vừa mới xong việc đã liền chạy tới, vào cửa nhìn thấy hai vali hành lí to oạch để ngay bên ngoài, trong phòng khách truyền đến từng đợt tiếng buồn nôn, Tà nghi hoặc đi vào, liền nhìn thấy Hương và tuyết hai người trên sô pha trong phòng khách, trừng mắt lắc đầu làm bộ dạng nôn mửa với Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm ở đối diện.
Bên này Vân Tịch Dạ ngồi ở trên sô pha, nửa nằm ở trong lòng An Vũ Hàm mặt lạnh nhìn tờ báo, trên người tản ra hơi thở có thể đông chết người.
An Vũ Hàm tội nghiệp ngồi ở chỗ kia, một tay cầm dĩa đâm vào miếng hoa quả trên bàn, nửa ôm Vân Tịch Dạ cẩn thận từng li từng tí đưa hoa quả vào miệng cho cô, trong miệng còn không dừng nói khiểm, lại thủy chung không gặp sắc mặt Vân Tịch Dạ có chuyển biến tốt đẹp, trên đầu nhanh chóng đầy mồ hôi.
“Các ngươi làm sao vậy?”
Tà đến, vẻ mặt táo bón nhìn chằm chằm Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm với Tuyết và Hương, đi tới bên cạnh họ ngồi xuống nhàn nhạt hỏi, chỉ thấy Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn hắn, thế nhưng chỉ là liếc qua lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm, còn Hương căn bản không thèm quan tâm đến lời của hắn, chỉ lo ở nơi nào đó ‘Nôn mửa’.
Tà nghi hoặc quay đầu, nhìn chằm chằm An Vũ Hàm cùng Vân Tịch Dạ một lúc lâu cũng không nhìn ra điều gì, ai người kia trong khoảng thời gian này vẫn luôn là như vậy, chẳng phân biệt được giữa thân mật và không thân mật khác nhau thế nào!
Vẫn là một người nhàn nhạt, một tên thích khoe mẽ!
Nơi này không có gì quá kì lạ cả, duy nhất không phải, chỉ sợ là hơi thở tản mát ra từ người Vân Tịch Dạ thôi!
Nhưng điều này cũng không đến mức làm cho hai người đó sắc mặt lại kém như thế a!
Tà lần thứ hai quay đầu nhìn Tuyết ngồi bên cạnh và Hương sắc mặt không tốt lắm, nghi hoặc không hiểu.
Hương còn chút thiện lương bị Tà nhìn không được tự nhiên, mới thản nhiên nói: “Hai người này tối hôm qua còn hòa thuận!
Thế nhưng, hình như quá trình diễn ra không được trôi chảy, mới sáng sớm, đã duy trì thái độ này đến bây giờ!”
Nghe thấy Hương nói Tà không mở miệng chỉ nhìn Tuyết và Hương, ho nhẹ một tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ quái này, nói với Vân Tịch Dạ: “Dạ, Lục Tử Lộ sáng sớm hôm nay đã làm xong thủ tục, liền lên máy bay đến Thụy Sĩ, có muốn hay không phái người đi theo?”
Vân Tịch Dạ chậm rãi ngồi dậy, đẩy ra An Vũ Hàm sắc mặt chưa kịp đổi vẫn đang ôm cô ra, thản nhiên nói: “Không cần, nếu mẹ ta đã đồng ý với Lục Thành, dù sao cũng không nên thất hứa!
tìm được Lục Tử Hạo rồi sao?”
An Vũ Hàm bị đẩy ra ủy khuất bĩu môi, lần thứ hai tiến đến bên cạnh Vân Tịch Dạ ngồi xuống, thân thủ quay về eo nhỏ của Vân Tịch Dạ, đem cằm đặt lên vai cô, không ngừng chớp mắt to vô tội.
“Còn chưa được.”
Nói đến Lục Tử Hạo Tà nhíu nhíu mày, thật không nghĩ tới Lục Tử Hạo giỏi như vậy!
Từ lúc mất dấu hắn ở Thiên Sứ, một lần nữa Tà đã nhận ra nhiều điều về năng lực của “Mau chóng tìm hắn, gần đây làm việc đều nên cẩn thận chút, các ngươi không ai là đối thủ của Thượng Quan Vệ đâu.”
năng lực của ‘Thiên sứ’ Vân Tịch Dạ rất rõ, sợ rằng lần này phải lâu dài, không phải Vân Tịch Dạ không muốn buông tha Lục Tử Hạo, mà là lần cuối cùng nhìn thấy trong mắt Lục Tử Hạo là hận ý thật sâu, làm cho Vân Tịch Dạ không thể buông tay, cô không thể giữ lại một người lòng lang dạ sói.
Tà phiền muộn gật gật đầu “Ngươi đã lâu rồi không về Vân gia, Vân lão gia tử nhắn ngươi tối nay về nhà một chút, Kiều tiên sinh cùng mẹ ngươi cũng sẽ mang theo Kiều Tịch Mạch về đó.”
Nói đến đây, Tà liếc mắt nhìn An Vũ Hàm đang ủy khuất chăm chú nhìn Vân Tịch Dạ, chững chạc đường hoàng nói: “An lão gia cũng tới, bọn họ đều hi vọng ngươi có thể cùng An thiếu gia về nhà.”
Nghe đến đó Vân Tịch Dạ đen mặt, về nhà? Về nhà thế nào? Hiện tại cô đến khí lực đứng lên cũng không có, về nhà nếu bị ông nội nhìn thấy cô còn không bị cười nhạo sao!
Nghĩ tới đây, Vân Tịch Dạ tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm An Vũ Hàm ủy khuất nhìn mình.
Cô vẫn cho là anh không phải lần đầu tiên, lại không ngờ rằng anh đúng thật lần đầu tiên, nhất thời khiếp sợ!
mạch suy nghĩ đang chìm trong vui sướng tinh thần không thể phục hồi lại.
Vừa mới hở ra chút xíu, đã bị anh lừa làm cả đêm!
Nếu không phải là cô quanh năm rèn luyện, thân thể tương đối khá, có lẽ sớm đã không chịu sự đòi hỏi không kiềm chế được của anh chắc đã ngất đi rồi!
Hiện tại một ngày qua đi, cô ngồi trên sô pha, vẫn có thể cảm nhận được trên đùi cơ thể đang run lập cập như cũ.
Nếu như đứng lên, sợ rằng còn chưa đi ra khỏi nhà, hai chân cũng đã nhũn ra mà ngã xuống!
Vân Tịch Dạ vừa bảo Tà giúp cô từ chối ông nội hôm khác sẽ trở về thăm họ thì An Vũ Hàm đã nhanh chóng nhận ra ý định đó, gương mặt xinh đẹp giành trước Vân Tịch Dạ, bày ra bộ dáng đáng yêu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Vân Tịch Dạ: “Cục cưng, đây là lỗi của em, dù cho bận tới đâu cũng phải thường xuyên về nhà chứ!
Lại nói em dạo này căn bản là rảnh rỗi!
Nếu ông đã nói vậy, anh nghĩ hôm nay chúng ta trở về nhà ăn cơm đi!
EM ngồi đây anh đi lấy túi xách cho, cũng muộn rồi, mình đi luôn.”
Chưa nói xong đã chạy về phía phòng ngủ.
Cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua được? Có thể hôm nay anh sẽ bị Vân Tịch Dạ giết chết cũng không thể bỏ qua!
Hai người bây giờ vẫn chỉ là vị hôn phu, hôn thê, dù cho hai người bây giờ đã xảy ra “quan hệ”
, nhưng cũng không thể cam đoan không có ngày Vân Tịch Dạ sẽ mất hứng mà rời khỏi anh, anh cả ngay cả quyền lợi có cô cũng không được!
Bây giờ anh sẽ dùng chuyện bọn họ đã xảy ra quan hệ, đến kích thích nhị lão trong nhà, để cho bọn họ mau chóng giúp anh giữ lấy Vân Tịch Dạ!
Lấy vợ, giữ chân cô, việc này không thể chậm chạp!
Tuyệt đối không được!
“An Vũ Hàm!”
Nhìn bóng dáng An Vũ Hàm nhnah chóng biến mất sau cánh cửa, Vân Tịch Dạ tức giận nghiến răng, hét lên giận dữ với bóng lưng kia.
“Xuỵt!
A...”
Thấy Vân Tịch Dạ tức giận cả khuôn mặt đều đen, Tà nhất thời không nhịn được cười ra tiếng, lại lọt vào ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng đang càn quét của Vân Tịch Dạ, lập tức không cười nữa sửa sang lại quần áo ngồi xuống, ho nhẹ hai tiếng chững chạc đường hoàng nói với Tuyết và Hương: “Khụ!
Khụ khụ!
Hương tỷ, Tuyết!
Ta đã dọn sạch phòng khách của ta, hiện tại thời gian thực sự không còn sớm nữa!”
“Nha!
Thời gian không còn sớm? Vậy không phải chúng ta cũng nên sớm một chút ‘Về nhà’ sao?”
Hương cố ý kinh ngạc một chập, từng câu từng chữ kéo dài ra.
Từ trên ghế salon đứng lên, mở trừng hai mắt nói với Tà.
Nghe thấy Hương nói cái gì ‘Về nhà’, Tà sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt âm trầm của Vân Tịch Dạ, khóe miệng dẫn ra một nụ cười tà, liên thanh đáp: “Đúng rồi!
Đúng rồi!
Không còn sớm, về nhà!
Về nhà!”
Nói xong Tà trong mắt là ý cười kéo Tuyết và Hương cùng đi ra ngoài cửa.
Vân Tịch Dạ Ngồi trên sô pha, nhìn thấy bọn họ như vậy tức giận tăng lên tận đỉnh đầu, cầm lấy cái gối trên sô pha, ném vào ba người đang đi ra ngoài cửa.
Đáng tiếc ba người kia không đơn giản, dường như có con mắt sau gáy dễ dàng tránh thoát khỏi vật lạ bay tới, tiêu sái ra cửa!