"Chờ đến khi nào khai giảng em sẽ mang trả lại cho em." Tống Phi Vũ quấn chặt áo lại, nửa thân trên được bọc kín mít nhưng hai chân trắng nõn phía dưới lại để trần, lạnh đến mức không chịu nổi.
"Không có sao, lúc nào trả lại cho anh cũng được." Thẩm Tuấn ước gì sau khi khai giảng mỗi ngày cậu đều có thể nhìn thấy cô gái này.
"Vậy được, không có việc gì nữa thì em về nhà đây." Tống Phi Vũ nhìn thời gian, cũng đến giờ cô phải về rồi.
"Bằng không thì để anh đưa em về!" Thẩm Tuấn đề nghị.
"Không cần đâu, anh cũng trở về sớm chút đi." Tống Phi Vũ nghĩ nghĩ, vẫn nên từ chối.
"Vậy được, khi nào về đến nhà nhớ gọi cho anh." Thẩm Tuấn làm ra tư thế gọi điện thoại.
"Ừm." Tống Phi Vũ nói, taxi mà cô gọi đã đến, tài xế mở cửa xe cho cô chui vào, cô vẫy tay xong với cậu thì kêu xe đã chạy đi.
Về đến nhà, từ ngoài xa cô đã nhìn thấy người đàn ông đang tựa trên thân cây hút thuốc.
Chu Chính hít mây nhả khói, tâm trạng của anh đang không tốt, mới vừa rồi, sau khi anh về nhà Tống Việc đã cho anh xem ảnh chụp của cô với thằng nhóc con nào đó đang vui đùa, được cô đăng trên chế độ bạn bè, đây vốn là một bức ảnh chụp bình thường nhưng mà anh nhìn thấy lại vô cùng tức giận.
Tống Phi Vũ xuống xe, người đàn ông đó cũng nhìn thấy cô.
"Anh rể, anh đang đợi em sao?" Tống Phi Vũ mặc bộ quần áo con trai phất tay chào anh.
Xem ra hôm nay anh cũng không nghĩ thừa rồi, ngay cả quần áo cũng đã mặc thì không biết hôm nay đã làm đến chuyện gì, chẳng lẽ....
Lông mày của Chu Chính nhíu lại, nhìn cô, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
"Đi đâu?" Anh hỏi.
Tống Phi Vũ cũng không nghĩ gì nhiều nói: "Đi ra ngoài chơi."
"Đi ra ngoài chơi thì tại sao lại không nói?" Giọng điệu của Chu Chính rõ ràng là có chút tức giận.
"Ngay cả cái bóng của anh cũng không thấy thì em nói với ai giờ! Đúng thật là." Tống Phi Vũ trợn mắt, thật không thể hiểu nổi người đàn ông này.
Chu Chính nhìn thấy hai bắp đùi trơn nhẵn lộ ngoài của cô thì càng thêm tức giận, cái dạng này đúng là thiếu đòn, anh vứt điếu thuốc xuống đất, hung hăng dẫm bẹp rồi xoay người đi vào đại sảnh.