Mê Hoặc Tỷ Phu - Khuyết Nhất

Chương 15: Thẩm Tuấn




Chỉ còn lại một ngày nghỉ lễ Quốc khánh cuối cùng, Tống Phi Vũ định ra ngoài chơi một chút. Kể từ hôm cô khẩu giao cho anh, người đàn ông đó lại bắt đầu trốn tránh cô, từ sáng sớm anh đã lái xe đến công ty, buổi tối muộn mới trở về nên cũng không thể chạm mặt.

Thay vì nói rằng Chu Chính đang trốn tránh cô thì phải nói đúng hơn là anh đang tự trấn an bản thân để mình bình tĩnh lại, anh chưa bao giờ làm chuyện gì trái đạo lý như vậy, sự kiềm chế của anh đã sụp đổ ngay dưới tay người con gái ấy. Trong đầu anh đầy rẫy những suy nghĩ rối loạn, anh nghĩ phải tránh cô ấy càng xa càng tốt, nhưng lại không thể quên được cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong phòng tập gym ngày hôm đó. Sự mâu thuẫn gay gắt ấy khiến anh chỉ có thể lựa chọn dùng công việc để tạm thời giải thoát cho bản thân.

Tống Phi Vũ định đi một mình đến thủy cung chơi, nghe nói thủy cung ở thành phố Trường Hải có diện tích lớn nhất châu Á và có hơn một nghìn loài cá khác nhau, cô háo hức đặt một vé trên di động và chuẩn bị đi vào sáng sớm ngày mai.

Nhưng sáng hôm sau, ngay khi vừa thức dậy,..... Cô đã nhận được tin nhắn từ Thẩm Tuấn.

"Bạn họcTống, hôm nay anh có thời gian rảnh nên muốn mời em đi chơi."



Tống Phi Vũ nhìn màn hình điện thoại một cái, cô gần như đã quên mất Thẩm Tuấn là ai.

Cô ngẫm lại, người ta đã mời mấy lần rồi mà lại từ chối thì sợ anh ấy sẽ nghĩ mình bất cận nhân tình*, thế nên cô đành phải đáp lại: "Được!"



*Bất cận nhân tình: Khó gần, không theo thường tình con người, dịch ra tiếng Anh là unreasonable, cũng để chỉ tính tình hoặc ngôn ngữ hành động kỳ lạ, hình như xuất phát từ 1 sách nào đó của Trang tử.

Sau khi nhận được tin nhắn hồi âm, Thẩm Tuấn lập tức lên tinh thần, bò dậy, lao vào phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu.

Trong những ngày lễ Quốc khánh, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, khi Tống Phi Vũ ra ngoài vẫn mặc váy, cô còn tưởng rằng sẽ về trước buổi tối nên cũng không thèm mang theo áo khoác.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau là ở ngã tư đường nên khi gặp mặt, trông Thẩm Tuấn rất kích động. Cậu nhìn thấy cô gái trước mặt trang điểm ăn mặc đẹp như vậy nên bị nói lắp.



Hôm nay, cậu ấy ăn diện rất thuận mắt, không mặc quần đùi áo cộc như mọi khi mà mặc bộ đồ cao bồi. Tống Phi Vũ quan sát một lúc rồi nói: "Em vừa mua thêm một vé vào thủy cung. Bây giờ chúng ta phải đi xếp hàng lấy vé."

"Được!" Thẩm Tuấn không có kinh nghiệm ở chung congái nên biểu hiện của cậu không tự nhiên cho lắm.

Tống Phi Vũ cười thầm trong lòng, xem ra là lần đầu tiên hẹn hò.

Hai người bắt taxi đến thủy cung, lúc đến đó, dòng ngườiđang chờ đợi đã kéo dài tít tắp, chỗ lấy vé cũng phải cách chỗ cô 5-6m lận. Tống Phi Vũ không thể ngờ được ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh lại có nhiều người như vậy.


Thẩm Tuấn thấy quá nhiều người nên đề nghị: "Bên kia vẫn còn ghế trống, anh sẽxếp hàng, em ngồi nghỉ đi."

"Không sao, em không mệt, em đứng xếp hàng cùng anh." Tống Phi Vũ đi lên đứng tiếp ở phía sau, người thanh niên cũng đi theo sau cô.

Vì có rất nhiều người chen chúc nhau nên chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ, Tống Phi Vũ đã khá mệt mỏi, hơn nữa dòng người lục đυ.c ra ra vào vào, suýt chút nữa cô đã bị người khác đẩy ngã, may mà Thẩm Tuấn đã kịp thời ôm lấy cô.

Thẩm Tuấn ôm eo của người con gái, cảm thấy vòng eo rất nhỏ và mềm mại, chỉ vài giây sau, anh nhanh chóng buông ra nói: "Nếu không em cứ nghỉ ngơi trước đi."

"Thôi được rồi." Tống Phi Vũ thật sự không thể kiên trì thêm được nữa, cô đành phải ngồi nghỉ một chút.

Sau khoảng gần nửa tiếng nữa, cuối cùng cũng lấy được vé, Thẩm Tuấn vẫy vẫy tay ra hiệu với người con gái ở phía xa, cô liền chạy nhanh tới.

Tống Phi Vũ nhận vé và đi vào cùng người thanh niên.

Đúng là thủy cung xứng đáng đứng số một Châu Á, nó rất rộng lớn, phải mất một ngày mới có thể đi dạo hết một vòng.

Cuối cùng, Tống Phi Vũ và Thẩm Tuấn đứng trước bể cá mập và chụp ảnh kỷ niệm, hai người đều cười tươi rỡ.

Trời hơi sẩm tối hai người mới ra ngoài, trời đã chuyển lạnh, Tống Phi Vũ ôm chặt lấy người vì lạnh, cũng may Thẩm Tuấn cởi áo khoác rồi mặc vào cho cô.

“Cảm ơn!” Thiện cảm của Tống Phi Vũ đối với người thanh niên này lại tăng lên, không chỉ có tinh thần trách nhiệm mà còn rất đáng tin cậy.

Rất hiếm khi Thẩm Tuấn nhìn thấy cô gái này mỉm cười với mình, cậu ấy thầm nghĩ: “Xem ra hôm nay mình đã thể hiện rất tốt.”