Mê Hiệp Ký

Quyển 2 - Chương 33




Trong xe ngựa đã buông một tấm rèm rất dày nhưng dưới thờitiết này, như thế vẫn chưa đủ để ngăn được cái lạnh.

Hà Y tìm một thanh niên Ba Tư tới đánh xe cho bọn họ, có nhưvậy nàng mới có thể ở lại trong xe bầu bạn với Mộ Dung Vô Phong. Chuyến đi lầnnày lộ trình không ngắn, địa hình hiểm trở, xe ngựa lắc lư xóc nẩy rất dữ dội.Hà Y cũng đã tính trước, mua từ chỗ người Ba Tư một tấm thảm mềm rất lớn, rấttinh xảo trải lên lớp đệm da thú rồi dìu Mộ Dung Vô Phong ngồi xuống trên đó.Bên cạnh người chàng còn có một chậu sưởi nho nhỏ để giữ ấm. Có chậu sưởi này rồi,trong xe cũng không quá lạnh nữa nhưng cũng còn xa mới có thể nói là ấm áp. Haingười chỉ có thể cuộn chặt mình trong chăn lông, ngồi tựa sát vào nhau mà thôi.

Chiếc xe ngựa cứ theo đoàn xe từ từ tiến tới trong bóng tối.

Hà Y đưa cho Mộ Dung Vô Phong một chén trà nóng, hỏi: “Uốngngụm nước nhé?”.

Nàng cảm thấy trong xe rất xóc, Mộ Dung Vô Phong không làmsao ngồi vững cho được, một tay chàng từ trước tới giờ vẫn phải tựa chặt lên mộtcái bàn thấp bên cạnh người.

Không muốn lại lỡ tay làm bỏng nàng, chàng lắc đầu.

Bốn bề yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa chậm chạp tiếnlên.

“Vô Phong, thiếp mệt rồi”, Hà Y lơ mơ nằm xuống ngủ bên cạnhchàng.

“Vậy thì ngủ đi”, Mộ Dung Vô Phong vuốt mái tóc nàng, nhẹnhàng nói: “Bọn cướp mà tới, ta sẽ gọi nàng dậy”.

Hà Y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong xe có trải mấy lớp thảm rất dày rất êm ái dễ chịunhưng không gian thì không rộng lắm. Cửa sổ xe được che bằng một tấm rèm lông rấtdày, không sao nhìn được chút nào tình hình bên ngoài.

Từ trước tới giờ Mộ Dung Vô Phong chưa từng lên phương bắcnhưng trong lòng lại tràn ngập những tưởng tượng về phương bắc xa xôi.

Đêm hôm đó, cuối cùng chàng cũng thấy được trăng trên đỉnhThiên Sơn. Đấy chính là “lãnh nguyệt” thật sự, tĩnh mịch, yên ổn, tựa như đôi mắtmột oán phụ trầm mặc quan sát thế giới bên dưới.

Lúc rời khỏi đỉnh Thiên Sơn, nội thương của chàng phát tác,luôn chìm trong cơn hôn mê, đến lúc chàng mở nổi mắt ra thì đã ở dưới núi rồi.Cho nên chàng cảm thấy có chút tiếc nuối, chàng đã tới Thiên Sơn nhưng đến cảdáng vẻ thật sự của Thiên Sơn rốt cuộc là như thế nào chàng cũng không hề biết.

Đây chính là nguyên nhân chàng không muốn ra bên ngoài.

Phần lớn thời gian, chàng sẽ ngồi trong xe nôn thốc nôntháo, nôn tới chết đi sống lại bởi những trận xóc. Không dễ dàng gì mới tới đượcmột chỗ nào đó, thì chàng lại bắt đầu ốm, cả ngày nằm trên giường. Đợi đến khichàng qua được cơn bệnh thì cũng tới lúc phải trở về rồi. Thế là chàng lại phảinếm lại một lượt tất cả những khốn khổ chàng vừa mới trải qua, cứ như vậy cho đếnkhi rốt cuộc cũng về tới cốc. Cuộc sống “bình thường” của chàng chỉ có thể thựchiện khi chàng ở nhà của mình.

Chàng chợt nhíu mày, chỗ vết thương lại nhói lên những cơnđau dữ dội. Cả cơ thể chàng lại bắt đầu co giật. Chàng cắn chặt răng, cố sứcxoa bóp cái chân bị thương đang căng cứng vì chuột rút, những hạt mồ hôi to bằnghạt đậu tong tong nhỏ xuống. Cơn đau như ngấm vào xương tủy, hai vết xẹo dài bảytấc như căng ra, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ toác.

Cơn đau ấy hệt như khi cái chân phải sớm đã hoàn toàn khôngcòn tồn tại kia vừa mới bị chặt lìa khỏi cơ thể chàng. Cho tới tận bây giờ chàngvẫn không dám nhìn lại cho kỹ nửa thân dưới bị thương của mình. Bản thân chànglà một đại phu, từng nhìn qua các dạng vết thương, các kiểu người chết, bất kểlà vết thương hay thi thể đáng sợ thế nào chàng đều từng nghiên cứu qua, mổ xẻqua, thậm chí còn vẽ lại cất giữ. Nhưng khi phải nhìn chính cơ thể mình thìchàng lại cảm thấy da đầu tê dại.

Đôi mắt chàng mở trừng trừng, tựa như thấy lại ánh đao sángloáng… thấy Đường Thập dùng một loại băng có mùi xạ hương băng vào vết thương củachàng. Đó là “Phượng Tiên Hoa Cao” đặc chế của Đường môn, có thể lập tức cầmmáu nhưng cũng mang một loại độc phát tác chậm. Sau ba canh giờ liền tiếp xúc,chất độc tiến vào trong cơ thể, cứ mỗi khi thời tiết giá lạnh thì sẽ phát tácđau như có ung nhọt trong xương.

Đây vốn là phương thuốc pha chế nổi tiếng của Tiết gia, làloại kim sang dược tốt nhất, quý giá nhất, lúc sử dụng thì nhất định phải phốihợp thêm với một loại phấn hoa gọi là “Vãn Hương” để trừ bỏ độc tính trong caothuốc, nhưng Đường Thập đã cố ý không dùng loại phấn này.

Trong vòng ba canh giờ vẫn còn tới bảy, tám phương pháp cóthể cứu chữa, nhưng sau ba canh giờ đó, nếu không được chữa trị, chất độc sẽhoàn toàn thấm vào cơ thể, sẽ chẳng còn hy vọng trị hết được nữa.

Tuy gần như loại độc dược nào cũng có thuốc giải nhưng thờigian cũng là một yếu tố tối quan trọng, lỡ mất thời cơ, độc tính phát tác thìchẳng làm sao cứu vãn nổi nữa.

Chàng lặng lẽ bò tới một góc khác trong xe, cách xa Hà Yđang ngủ ngon lành rồi sau đó mặc cho người đổ xuống, co giật tới mức đáng sợ,vừa co giật, vừa nôn mửa, lục phủ ngũ tạng tựa như bị một bàn tay vô hình vặn vẹogiày vò.

Chàng biết bộ dạng mình bây giờ cực kỳ đáng sợ, chỉ hy vọnglúc này không ai nhìn thấy mình.

Chính vào lúc chàng đang vật vã thống khổ, xe ngựa chợt phinhư bay một lúc rồi lại đột ngột chậm lại, sau đó bốn bề vang lên tiếng vó ngựaphi loạn, tiếng hò hét huyên náo, tiếng chuông lạc đà, tiếng phụ nữ sợ hãi kêula.

“Vô Phong, mã tặc tới rồi à?”, chàng nghe thấy tiếng Hà Ykêu lên.

Sau đó, ngoài xe có tiếng một người Ba Tư hét lớn: “Mã tặc tớiđấy! Đàn bà, trẻ nhỏ toàn bộ vào trong xe, nam nhân ra hết đây!”.

Thân thể Mộ Dung VôPhong đang co quắp ở một góc, co giật không ngừng, Hà Y vội bế chàng trở lại đệm,cố sống cố chết giữ chặt lấy chàng, lấy thuốc cho vào miệng chàng. Còn may nàngnhanh tay nhanh mắt kịp rút ngón tay ra trước khi Mộ Dung Vô Phong nghiến chặtrăng lại trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Đây không phải là lần đầu chàng phát bệnh, trên đỉnh ThiênSơn cũng từng thế này mấy lần. Kể cả hôm nay, đây cũng là lần thứ hai rồi. Hà Ylờ mờ cảm thấy vết thương của chàng nhất định có gì đó không ổn nhưng cũngkhông dám hỏi nhiều.

Cứ mỗi lần phát bệnh thế này, chàng đều cắn chặt răng, tuyệtđối không phát ra nửa tiếng rên rỉ nhưng bộ dạng lúc ấy nhìn vào mà khiến ngườita chua xót. Nàng chỉ đành giúp chàng thay áo, quăng tấm áo đã bị chàng nôn ralem luốc sang một bên rồi bọc kín chàng lại trong hai tầng chăn lông.

“Nàng… sao vẫn chưa ra ngoài giúp bọn họ?”, thở hổn hển mộtlúc, cơn đau dần giảm, cuối cùng Mộ Dung Vô Phong cũng nói được.

“Chàng đang bệnh…”, Hà Y than: “Thiếp không thể rời khỏichàng”.

“Ta không sao”, chàng bật ho, nói: “Ta là nam nhân nhưng lạikhông có cách nào… không có cách nào ra ngoài được, hy vọng nàng thay ta rangoài giúp họ”.

Cái câu “Nam nhân ra đây hết” kia đâm vào lòng chàng đaunhói.

Hà Y gật đầu, đem chậu sưởi đặt bên người chàng rồi nói:“Chàng tự bảo trọng, thiếp đi đây”.

Tuy đã mệt mỏi tới cùng cực, đau đớn không ngừng nhưng chàngkhông sao thiếp đi được, chỉ đành mở thật to mắt, cả người chẳng có sức nhúcnhích mà nằm liệt trong xe.

Hà Y vừa ra ngoài không lâu, chiếc xe bỗng hơi lún xuống, mộtnam nhân khom mình tiến vào xe.

Mộ Dung Vô Phong đưa mắt nhìn, là Cố Thập Tam.

“Cô ấy muốn tôi tới đây trông chừng huynh”, Cố Thập Tam ômkiếm đứng bên người chàng, mặt mũi lạnh tanh.

“Đa tạ, không cần đâu”, chàng nằm trên đệm dày, cắn chặtrăng, lạnh lùng nói: “Tôi ở đây rất tốt rồi”.

Chàng không muốn ai khác nhìn thấy bộ dạng này của mình chútnào.

Cố Thập Tam không để ý tới chàng, cũng không trả lời.

Vào lúc này, chẳng có nam nhân nào chịu ngồi trong xe chămsóc bệnh nhân. Cố Thập Tam tới đây, nhất định là do Hà Y cầu xin giúp đỡ.

Lúc đó, Mộ Dung Vô Phong không sao khống chế được cơn ho củamình, ho liên miên không dứt, ho tới khô cổ bỏng lưỡi, một tay chàng chống ngườidậy, định bò sang uống một ngụm nước. Cố Thập Tam đã dùng bao kiếm ngăn lại,nói: “Cô ấy nói, lúc này huynh không thể tùy tiện cử động, cũng không nên gắngsức”, nói xong, đem nước tới, đỡ chàng dậy giúp chàng uống lấy hai hớp rồi lạiđỡ chàng nằm xuống trở lại.

Hiển nhiên Cố Thập Tam trước giờ chưa từng chăm sóc ai, độngtác đưa nước tới vừa nhanh vừa mạnh, suýt chút nữa làm Mộ Dung Vô Phong sặc.

“Sao các hạ lại còn nghe lời thê tử tôi hơn cả tôi thế?”, MộDung Vô Phong chẳng cảm kích chút nào, lạnh lùng cười.

Cố Thập Tam đang định phản bác, nhưng nhìn lại đã thấy MộDung Vô Phong gục đầu sang một bên, hôn mê mất rồi. Cố Thập Tam tưởng chàng đãchết vội dùng sức nhéo vào huyệt “Nhân Trung” của chàng, rồi đưa tay kiểm trahơi thở ở mũi.

“Lão huynh, tôi còn chưa chết đâu”, Mộ Dung Vô Phong yếu ớtmỉa mai một câu.

Mã tặc xếp thành một hàng ngang trước mặt.

Thương đoàn Ba Tư đi chuyến này hàng hóa quý giá, nghe trinhsát báo phải có tới mười mấy xe châu báu. Đoàn xe từ Cáp Hùng khách điếm vừa mớixuất phát, mã tặc đã biết tin tức rồi.

Biết được tin tức này tổng cộng có ba nhóm mã tặc thuộc batên thủ lĩnh khác nhau, nhưng nhân lúc trời chưa sáng mà tập kích, thì lại làtác phong nhất quán của bọn chúng.

Lúc Hà Y chạy lại chỗ đao khách của đoàn xe, tay người Ba Tưtên là Thác Mộc Nhĩ đang cưỡi một con ngựa đen trông cũng hùng dũng y như hắnđi kiểm tra phòng vệ bên mình.

Thác Mộc Nhĩ là con trai thủ lĩnh Thác Cách Tang của thươngđoàn, đã bôn ba làm ăn trên tuyến đường này hơn chục lần rồi, các nhóm mã tặcnơi quan ngoại đều biết đến hắn, truyền nhau gọi hắn là “Tiểu Thác”.

“Tiểu Thác, chuyến này lại là ngươi à? Mang đến hàng gì thế?Năm hòm đá quý lần trước cảm ơn nhé!”

Đây là lời chào mà thủ lĩnh lộ mã tặc phía tây, “Quỷ đầuđao” Long Hải thường dùng.

“Thật tình xin lỗi nhé Tiểu Thác, ngài lại gặp phải bọn ta rồi.Kỳ thực cũng rất xấu hổ phải đi cướp của mấy người, nhưng hơn trăm anh em đều cầnăn cơm cả. Bọn ta cũng không phải quá tham lam, ngài xem hay là thế này đi, đểmột nửa số hàng lại cho bọn ta, bọn ta sẽ thả cho đi. À còn nữa, bọn ta không đạidiện cho sự văn minh của bản quốc, lúc quay trở về đừng có nói bọn ta không phảilà nước có lễ nghĩa nhé!”, thủ lĩnh lộ mã tặc phía đông ngoại hiệu là “TưVăn[1]”, nói chuyện cũng hết sức tư văn, có xuất thân trong quân đội, trong taycầm một cây lang nha bồng.

[1] Lịch lãm, có học.

Thủ lĩnh lộ mã tặc phía bắc được người ta gọi là “QuangTiên”, mỗi lần xuất quân, tất cả thủ hạ đều vận áo mới, ngựa hăng, đồ đạc gọnnhẹ, ăn mặc thì hệt như có lễ hội. Binh khí hắn sử dụng nào là lưu tinh chùy,phi tiêu, bọ cạp độc…, đủ những thứ có thể nhanh chóng giết người. Tất cả lưỡiđao của thủ hạ hắn đều được bôi một loại kịch độc không rõ tên, nếu bất cẩn lỡtay làm bị thương người của mình thì cũng vô phương cứu chữa. Câu mào đầu của hắnkhá gọn gàng dứt khoát: “Tất cả nam nhân cuốn xéo, phụ nữ, châu báu, lạc đà, ngựađể hết lại”.

Mỗi lần Thác Mộc Nhĩ đi trên con đường này thì vốn đều chỉmong có thể giữ lại nửa số hàng hóa mà thôi. Một nửa còn lại kia thì đã chẳngcòn hy vọng gì. Tuy vậy, để giữ được nửa số hàng còn lại, hắn cũng phải vắt ócsuy nghĩ rất nhiều.

Có điều, lần này hắnvung tiền đưa giá rất cao, gần như toàn bộ đao khách hạng nhất đều được hắnthuê cả, bao gồm cả kiếm khách lợi hại nhất vùng này, người quen cũ của hắn, CốThập Tam.

Thác Mộc Nhĩ thân hình cao lớn, mũi thẳng, mắt sâu, chưa tớiba mươi, là một thanh niên Ba Tư anh tuấn, tuy nói tiếng Hán còn gượng gạonhưng cũng khá thuận tai. Đôi mắt hắn màu xanh da trời, là đôi mắt khiến phụ nữBa Tư nhìn thấy là chết mê, hắn giống như bảo bối của đám nữ nhân, từ trước tớigiờ chưa từng thiếu đàn bà. Hiện giờ hắn đang đưa đôi mắt xanh biếc của mìnhquét qua một lượt các đao khách của thương đội.

Sau đó hắn nhìn thấy trong đám người có lẫn một cô gái nhỏnhắn, đang cưỡi một con ngựa rất lớn, mình khoác một tấm áo da báo, trên lưngcòn đeo một thanh kiếm. Con ngựa đó lồng lên, tựa như muốn hất tung cô gái.

Thác Mộc Nhĩ thúc bụng ngựa phóng tới, đưa roi ngựa chỉ vàocô gái nói: “Ngươi! Nữ nhân! Quay về đi! Đây không phải là chỗ cho ngươi ở lại!”.

Cô gái lướt qua, nhìn thấy đôi mắt xanh lam của hắn, có chútngạc nhiên nói: “Không phải ngươi nói tất cả nam nhân đều phải ra ngoài sao?”.

“Không sai, nhưng ngươi không phải là nam nhân”, Thác MộcNhĩ bực mình nói.

“Nam nhân của ta không ra ngoài được, bảo ta thay chàng rangoài”, cô gái nói.

“Ngươi tên là gì?”

“Sở Hà Y.”

Cái tên này thật dễ gọi.

“Nam nhân của ngươi sao lại không thể ra ngoài?”

“Chàng… chàng ốm rồi!”

“Hứ, giả vờ! Lâm trận bỏ trốn, đồ thỏ đế, lại còn để nữ nhâncủa mình ra thay! Loại nam nhân ấy! Không biết xấu hổ! Hứ! Hứ!”, Thác Mộc Nhĩ tứcgiận chửi mắng, những câu tiếng Hán dùng để mắng chửi chỉ biết có bấy nhiêu đấythôi.

Hà Y chẳng đáp tiếng nào.

“Ngươi! Quay về! Nam nhân của ngươi không thể tới, ngươicũng không cần tới!”, hắn nói.

“Ta còn thay một người nữa.”

“Ngươi thay cho ai?”

“Cố Thập Tam.”

“Cái gì?!”, giờ hắn mới phát hiện Cố Thập Tam không có mặttrong đội ngũ, thế này thật không xong!

“Cố Thập Tam? Ngươi thay nổi à? Ngươi có biết ta bỏ baonhiêu tiền thuê hắn không?”

“Cố Thập Tam phải chăm sóc nam nhân của ta. Một người thay mộtngười, ta tới thay vị trí của huynh ấy”, cô gái kia từ tốn nói.

“Ngươi! Người Hán các ngươi! Điên rồi!”, Thác Mộc Nhĩ tức đếnphát điên, gọi lớn: “Người đâu, tìm Cố Thập Tam cho ta!”.

Nhưng đã không kịp nữa rồi, tiếng nhạc ngựa của mã tặc đãvang vang, mã tặc đã sắp giết tới nơi.

“Quay về rồi ta sẽ tìm hắn tính sổ!”, Thác Mộc Nhĩ nghiếnrăng nghiến lợi nói: “Ngươi đi theo ta! Chớ chạy linh tinh”.

“Ừm”, cô gái thúc ngựa đi theo Thác Mộc Nhĩ.

“Nếu tên của bọn chúng bắn tới, ngươi nấp sau ngựa của ta,hiểu không?”, hắn là đàn ông con trai, bất kể là lúc nào, đàn ông con trai đềuphải bảo vệ nữ nhân.

“Hiểu rồi”, tiếng nữ nhân đáp lại rất nhẹ nhàng.

Một nhóm mã tặc phi tới, xông vào trong trận, phía sau bọnchúng là Long Hải của lộ phía tây.

Thác Mộc Nhĩ rút loan đao, dọc đường một mặt chặt liền mấycái tay của mã tặc. Hắn không thể không thừa nhận, lúc lâm trận đánh nhau, nếucó một nữ nhân theo bên cạnh, sức lực của hắn đặc biệt tràn trề.

Có khi vận khí cũng được may mắn như thế.

Nhóm do hắn dẫn đầu đã xông vào nhóm mã tặc, nghe thấy LongHải lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Thạc, bọn ta lại gặp mặt rồi! Lần trước chút đồ ấycủa ngươi, cũng thật không được hay lắm nhỉ? Sao rồi, lấy vợ rồi sao? Cung hỷ,cung hỷ, đánh nhau mà cũng phải đem cả phu nhân cơ à?”.

Lần trước bọn chúng cũng chẳng vớ được là bao, mấy rươnghàng bọn chúng cướp được là mấy rương châu báu kém chất lượng đoàn cố ý trộnvào để lừa bọn chúng.

“Đâu có, đâu có!”, câu khiêm tốn này, chẳng biết Thác MộcNhĩ học được ở đâu. Hắn vừa quay đầu lại nhìn, cô gái kia đã cười với Long Hảirồi đột nhiên tung mình bay đi ba trượng, ánh kiếm như chớp giật, điêu luyệnđâm tới Long Hải.

Nàng vốn chẳng cần đến ngựa, lúc tung mình bay lên khôngtrung, chân phải lại còn nhẹ nhàng cứ thế giậm vào đỉnh đầu Thác Mộc Nhĩ mộtcái.

“Ái dà!”, Long Hải há hốc miệng kinh ngạc, kiếm đó gần nhưkhiến xương tủy trong người hắn đông cứng, hắn lảo đảo lùi lại mấy trượng, đếnsức nhấc tay lên cũng chẳng còn. Hắn chỉ đành đưa chân một cái, đá bay thanh đạiđao đeo sau lưng, lúc thanh đại đao đang lơ lửng xoay trên không, hắn vươn tayra chụp lấy thì bỗng thấy cánh tay mình buốt lạnh, cả tay phải đã bắn tung lêntrời, đến lúc ấy, trong tay hắn vẫn còn đang nắm chuôi đao!

Nữ nhân cười lạnh một tiếng, hai chân tung cước, đá bay ngườiLong Hải khỏi lưng ngựa rồi xoay mình ngồi yên vị trên ngựa của hắn, lạnh nhạtnói: “Còn kẻ nào muốn lên đây?”.

Cả đám người kinh sợ, bầy mã tặc vội chạy tới khiêng Long Hảiđang nằm dãy dụa trện mặt đất lên, chớp mắt đã chạy biến không còn một tên.

Không chỉ mã tặc sợ hãi ngây ra, mà Thác Mộc Nhĩ và đám đaokhách sau lưng cũng kinh ngạc tới sững người!

Kiếm pháp của nữ nhân này biến hóa nhanh kinh khủng, thânpháp cũng nhanh tới kinh người, thật khiến cho người ta không sao tưởng tượng nổi!

Nàng nhảy về ngựa của mình, nói với Thác Mộc Nhĩ: “Giờ ta cóthể về được rồi phải không?”.

Thác Mộc Nhĩ nghi hoặc nhìn nàng, hỏi: “Ngươi không phải lànữ nhân thông thường, ngươi là ai?”.

Cô gái nói: “Ta là một kiếm khách, là nhân sĩ trung nguyên”.

“Đúng là một nữ nhân tài ba! Xin hỏi, ngươi có thể gả cho takhông?”, Thác Mộc Nhĩ đăm đăm nhìn nàng, cảm xúc nồng nhiệt nói.

“Ta đã có chồng rồi”, đột nhiên nghe thấy hắn nói câu này,khuôn mặt cô gái thoáng ửng lên.

“Ta không bận tâm việc lấy phụ nữ đã kết hôn!”, Thác Mộc Nhĩđột nhiên nhảy xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn nàng nói.

Cô gái cười nhạt: “Xin lỗi, ngươi không vừa ý ta”.

Lúc về tới trại, trời đã sáng rồi. Tuyết trắng muốt trải dàitít tắp. Có người ở lại trong xe ngựa, có người thu dọn lều trướng.

Dọc đường Thác Mộc Nhĩ bắt chuyện không thôi. Hà Y thì cựcít mở miệng. Từ khi nàng sống cùng Mộ Dung Vô Phong, dường như càng lúc càng ítnói chuyện với người khác.

“Xin nhất định phải tới lều của ta uống trà sữa, ăn chút đồăn sáng cho ấm dạ dày. Việc hôm nay ta phải báo với phụ thân, để người liệu đườngmà cảm ơn cô cho tốt!”, Thác Mộc Nhĩ nói.

“Xin lỗi, ta không có thời gian, ta còn phải làm cơm sángcho tướng công ta”, nàng khẽ cười.

“Vậy thì mời hắn cùng tới luôn một thể!”, Thác Mộc Nhĩ rộngrãi nói.

Hắn phát hiện cô gái này căn bản chẳng thèm nghe hắn nói gì,ánh mắt luôn dừng ở một cỗ xe phía xa, bên kia đám đông.

Hắn cũng đưa mắt về hướng cô gái nhìn, chỉ thấy một thanhniên áo trắng ngồi trên một cái ghế cách cỗ xe không xa. Người đó ngồi im khôngđộng đậy, khuôn mặt tái nhợt nhưng dung mạo thanh tú, từ xa dõi theo nữ nhânnày, ánh mắt ấm áp dịu dàng.

Ánh mắt nữ nhân này vừa chạm tới nam nhân kia liền không rờira nữa.

“Ta không rảnh”, cô gái lơ đãng đáp trả một câu rồi không đểý tới hắn nữa, nhảy xuống ngựa rảo bước đến bên nam nhân kia, quỳ một chân xuống,nắm lấy tay người ấy, thấp giọng trao đổi với người ấy vài lời.

Lúc nói chuyện, bốn mắt nhìn nhau, thâm tình vô hạn, ngườiáo trắng trước sau trên môi đều điểm một nụ cười nhẹ.

Sau đó cô gái đứng dậy, người áo trắng kia cũng lấy sau lưngra đôi nạng, đứng dậy một cách khó khăn.

Gió buốt thổi tung vạt áo người ấy, Thác Mộc Nhĩ giờ mớiphát hiện người đó bị tàn phế, một chân cụt tới gốc, chân còn lại thì có cũngnhư không. Người đó gắng sức tựa lên cây nạng, cô gái kia thì dìu sát bên phải,tay đưa vào trong áo, nhẹ nhàng đỡ lấy nửa bên người này của anh ta. Trọng lượngcơ thể anh ta, một nửa tựa lên đôi nạng, một nửa dựa vào tay cô gái. Kể cả nhưthế, lúc đứng dậy, một tay anh ta vẫn phải tựa lên vai cô gái. Sau đó anh ta chốngnạng, khó khăn bước tới trước, cứ mỗi bước, thân thể lại lảo đảo lơ lửng trênđôi nạng, không sao dùng sức nổi, hoàn toàn phải dựa vào tay cô gái kia mới cóthể mượn lực đi tiếp được.

Hai người cứ thế dùng tư thế kỳ quái ấy đi tới bên cỗ xe ngựa,sau đó cô gái bế nam nhân tàn phế kia lên, nhẹ nhàng bước vào xe.

Thác Mộc Nhĩ cẩn thận kỹ càng đánh giá nam nhân kia một lượt,thật chẳng nghĩ ra nổi hắn có chỗ nào hấp dẫn người khác. Gả cho người như thế,bất kể là ai cũng phải đối mặt với một trách nhiệm hết sức nặng nề.

“Không cần nghĩ ngợi linh tinh nữa, ngươi không có cơ hộiđâu”, bỗng có người vỗ vào vai hắn một cái, ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là CốThập Tam.

“Hắn là ai thế? Làm thế nào lại ở trong đội xe của chúngta?”, Thác Mộc Nhĩ hỏi.

“Ngươi hỏi về nam nhân kia, hay là cô gái đó?”

“Nam nhân.”

“Ta cũng không biết. Nếu ngươi tìm hiểu được gì, nhất địnhphải báo cho ta, ta cũng thật sự rất tò mò.”

“Chẳng cần tìm hiểu. Bộ dạng nam nhân đó đáng thương, cônương kia chẳng qua là thương hại hắn mà thôi.”

“Nữ nhân này xem ra không ngốc như thế, ngươi nói xem?”

“Cũng phải”, Thác Mộc Nhĩ dùng tiếng Ba Tư càu nhàu một câu.

“Đúng rồi, hay là ngươi dùng tiếng của các ngươi hỏi hắn. Hắncó thể nói tiếng Ba Tư đấy”, Cố Thập Tam cười nói.

“A! Thì ra là hắn! Phụ thân ta hôm trước từng nhắc tới ngườinày.”

“Hả?”

“Người Hán biết nói tiếng Ba Tư, phụ thân ta cũng biết vàingười, nhưng chỉ có người này nói rất trang nhã, rất cao quý. Phụ thân ta bảo,nếu người nhắm mắt lại thì còn tưởng rằng mình đang gặp một quý tộc Ba Tư nữa đấy.”

“Điều này ít nhất cũng chứng minh hắn là một thiên tài”, CốThập Tam nói.

“Kỳ nhân ở đất trung thổ các người quả thật quá nhiều!”,Thác Mộc Nhĩ than: “Có cơ hội gặp được bọn họ cũng coi như biết thêm được khôngít kiến thức”.

Đoàn xe quyết định dừng ở đây hai canh giờ, vừa nãy bị bầymã tặc xông vào, đã chết mất mấy con lạc đà khỏe mạnh, hàng hóa cần phải được lấyra phân phối lại, chất lên những con lạc đà khác.

Để biểu thị lòng kính trọng, Thác Mộc Nhĩ đã sai người đem tớixe của Mộ Dung Vô Phong hai cái chậu sưởi bằng đồng thau cực kỳ tinh xảo. Đâylà chế tác của thợ thủ công Ba Tư, bên trên còn điêu khắc nhiều hoa văn kỳ lạ.Than trong chậu cháy hừng hực, phát ra lửa màu xanh lạ mắt. Trong xe thoáng chốcđã ấm lên rất nhiều.

“Hay là chúng ta ra ngoài một chút đi”, một lát sau, đến ngườicực kỳ sợ lạnh là Mộ Dung Vô Phong cũng đã nóng tới mức có chút không chịu nổi.Nửa thân trên chàng cởi trần, khoanh chân ngồi thẳng lưng, trên đầu mướt mát mồhôi, đang uống một chút nước lạnh.

“Đừng uống nước lạnh”, Hà Y nhìn chàng, cười nói: “Cẩn thậnkẻo lại đau bụng”.

Nàng ngồi tựa vách xe, mê mẩn nhìn chàng.

“Nàng nói xem, Hà Y, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, rốt cuộcnàng có chút ấn tượng nào về ta không?”, phát hiện vách xe do tiếp xúc vớikhông khí bên ngoài nên mát lạnh, Mộ Dung Vô Phong chống hai tay lê mình đếncùng ngồi tựa vào vách.

“Không có”, Hà Y nhìn chàng đáp.

“Lúc đó chắc nàng không hề biết hai chân ta không thể cử động”,chàng tiếp tục nói: “Kể cả như thế nàng cũng không chú ý tới ta?”.

“Không một chút nào”, Hà Y nói: “Lúc ấy thiếp chỉ nghĩ làmthế nào để moi được tiền của chàng”.

“Vậy rốt cuộc là lúc nào nàng mới nhìn trúng ta?”, Mộ DungVô Phong lại hỏi.

“Tối hôm ấy.”

“Tối hôm ấy?”, Mộ Dung Vô Phong nghĩ một lúc, nói: “Tối hôm ấyhình như ta chẳng làm gì cả”.

“Chàng chống nạng muốn đi qua sườn núi. Thiếp nhớ lúc ấy thiếpnói: ‘Ngài muốn tự mình đi qua đấy?’, chàng đáp: ‘Lẽ nào tôi không thể điqua?’.”

“Ta có nói thế.”

“Lúc ấy thiếp nhìn bộ dạng leo núi của chàng, cảm thấy số phậnchàng thật bi thảm. Đợi đến sau đó, cuối cùng chàng cũng leo tới nơi, thiếp lạicảm thấy chàng là một người tự do. Từ trước tới giờ thiếp luôn thích ở cùng vớingười tự do.”

Mộ Dung Vô Phong ngẩn ra nhìn nàng, hồi lâu mới khẽ cười.

“Nàng có nhớ Sơn Thủy không? Trước đây hắn từng cho ta xem mộtbức họa hắn vẽ”, một lúc sau, Mộ Dung Vô Phong đột nhiên cất tiếng.

“Hắn cũng vẽ tranh sao?”

“Đúng thế. Bức họa đó vẽ một con ốc sên.”

“Con ốc sên như thế nào?”, Hà Y lập tức nhào tới ngồi sấnvào chàng.

“Ngồi ra kia, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào”, chàng đẩynàng về chỗ.

“Một con ốc sên bình thường, là loại hay gặp nhất.”

“Chỉ mỗi một con ốc sên thôi à?”

“Ừm. Hắn hỏi ta hắn vẽ cái gì. Bởi vì đến ngay bản thân hắncũng không biết hắn vẽ cái gì.”

“Thiếp biết”, Hà Y nói.

“Nàng biết?”, Mộ Dung Vô Phong có chút kinh ngạc nhìn nàng,“Nói xem nào”.

“Thứ hắn vẽ là nỗi sợ hãi”, Hà Y nói.

Cuối cùng Mộ Dung Vô Phong cũng hoàn toàn ngẩn ra rồi.

“Hồi nhỏ thiếp từng quan sát thật kỹ vỏ của ốc sên. Chàng sẽtuyệt đối không tin trên đời có thể có thứ gì cân xứng đến thế, đẹp đẽ đến thế.Tựa như ông trời chiếu theo một loại quy tắc phức tạp nào đó cầu kỳ cẩn thậnthiết kế ra nó”, Hà Y cười nói: “Nếu như chính lúc đó, thân hình mềm nhũn hoàntoàn chẳng có quy tắc nào của ốc sên đột nhiên từ từ thò ra, đảm bảo sẽ dọa chochàng hết hồn. Chàng sẽ thật sự nghĩ không thông, tại sao bên trong lớp vỏ cựckỳ quy củ ấy lại có thể có một thân thể chẳng quy củ chút nào như thế. Những thứkhông có hình dạng thường khiến người ta cảm thấy sợ”.

“Sao ta cứ cảm thấy nàng hình như nàng đang nói ta thế?”, MộDung Vô Phong nửa cười nửa không nói.

“A, bây giờ thiếp sắp nói tới chàng đây”, Hà Y nhìn Mộ DungVô Phong, “Bao giờ chàng mới chịu chui ra khỏi vỏ ốc của mình?”.

Chàng nhìn nàng sâu sắc, trầm tư một lúc rồi nói: “Hà Y, tađã hiểu hết nàng chưa nhỉ?”.

“Thiếp đói bụng rồi”, Hà Y không trả lời, lảng sang chuyệnkhác: “Chàng nói xem hôm nay liệu chúng ta có thịt dê xiên nướng ăn không?”.

“Đừng có chỉ nghĩ tới ăn có được không? Chúng ta vừa rồihình như đang bàn tới một vấn đề cực kỳ thâm sâu đấy”, Mộ Dung Vô Phong bò qua,tóm lấy nàng nói.

“Những cái nàng vừa nói hoàn toàn giống với điều ta nghĩ. Tavốn luôn cho rằng chỉ có mình ta mới có thể nghĩ ra những thứ ấy”, chàng nói.

“Đừng tự cho mình là giỏi nhé! Vô Phong!”, Hà Y cười nói:“Cho rằng chỉ những người đọc sách mới có thể nghĩ ra đạo lý à?”.

“Được rồi, nàng nói không sai”, Mộ Dung Vô Phong ủ rũ nói.

“Trong này hình như quá nóng rồi”, Hà Y nhìn chàng bảo.

Mộ Dung Vô Phong ngồi thẳng lưng, hai vai buông lỏng, tựanhư đang chìm sâu vào suy nghĩ nào đó. Không biết vì sao, Hà Y cảm thấy dáng ngồicủa chàng rất đẹp, dáng vẻ suy nghĩ xuất thần của chàng cũng rất đẹp. Kể cảthân thể gầy yếu khôn tả của chàng, hạ thân tàn tạ khiến nàng tan nát cõi lòngcủa chàng cũng có thể gợi lên những yêu thương và xót xa ở nơi sâu thẳm nhấttrong lòng nàng.

Nàng không biết tại sao bản thân có thể đau lòng sâu sắc đếnnhư thế. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cuối cùng nàng cũng thuộc vềmột người khác, linh hồn của nàng nhờ vậy mà đã có chỗ nương náu. Mà nơi nươngnáu ấy cũng luôn mở rộng cửa đón nàng. Không phải linh hồn của bất cứ ai cũngcó thể có được tự do trong lòng người mình yêu, nhưng Mộ Dung Vô Phong lại có thểcho nàng loại tự do này. Tự do và tình yêu, chàng đều có thể đồng thời trao chonàng. Hà Y vừa nghĩ như thế, trong đầu lại đem bản thân gả cho chàng lần thứnăm. Đang ngẩn ngơ, thân thể nàng đã bị kéo đổ ập xuống, hai tay nàng bị chànggiữ chặt lấy.

“Hà Y, ta yêu nàng”, chàng thủ thỉ.

“Bỏ tay ra, đồ ngốc.”

Chàng nhấc một tay ra, hai tay kia vẫn đồng thời giữ chặt lấyhai tay nàng.

Ngón tay chàng nhẹ nhàng mơn trớn trên người nàng, như mưađêm thấm vào linh hồn nàng.

Thân thể hai người quấn quýt trên tấm thảm trắng như tuyết,sau đó nàng cảm thấy một cơn đau nhè nhẹ, kế đến trong lòng dấy lên một loạiham muốn điên cuồng, tựa như những sợi dây của cây đàn khoái lạc nằm sâu thẳm tậnđáy lòng nàng đã được lay động.

“Đau không?”, chàng khẽ khàng hỏi, buông tay nàng ra.

Động tác của chàng trước nay rất êm ái, rất dịu dàng, tựanhư hoàn toàn biết hết nàng đang muốn gì. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, cắn môi, mởto mắt nhìn chàng, xấu hổ lắc đầu.

Chàng hôn lên mặt nàng, lại khiến nàng cảm thấy bản thân dườngnhư vừa rơi xuống biển khơi cuồn cuộn.

Loại xúc cảm như sóng lớn dào dạt này, niềm khoái lạc liênmiên bất tuyệt này, chỉ khi ở cùng Mộ Dung Vô Phong mới có thể cảm thụ được.

Nàng vốn không tin yêu một người lại có thể yêu hơn cả bảnthân mình, đợi đến khi thật sự yêu rồi thì cuối cùng nàng cũng đã tin.

Sau đó nàng say sưa ngây ngất chìm sâu vào xúc cảm mỹ lệ ấy.

Chợt có người gõ cửa xe.

“Sở cô nương! Thác Mộc Nhĩ công tử mời cô nương và Lâm côngtử tới lều của người ngồi chơi một lát, uống cốc trà sữa”, ngoài cửa xe, mộtthiếu niên cung kính thưa.

Hà Y nhỏ giọng nói: “Vô Phong, chúng ta phải dừng lạithôi!”.

Mộ Dung Vô Phong nhẹ giọng nói một tràng tiếng Ba Tư với thiếuniên bên ngoài, thiếu niên giúp việc ấy liến rời đi.

“Chàng nói gì thế?”

“Ta nói bọn ta còn bận thu dọn đồ đạc, nửa canh giờ nữa sẽ tới.”

“Lão huynh chàng nói dóc không thèm đỏ mặt nhé!”, Hà Y khoáitrá bật cười.