Mê Hiệp Ký

Quyển 2 - Chương 27




Trong phòng còn lại Mộ Dung Vô Phong và nữ nhân xa lạ kia.

“Tính nội tử[1] hay lo lắng chứ không cố ý thất lễ với quýkhách. Quý khách chớ trách”, Mộ Dung Vô Phong vừa nói vừa đưa tay vịn vào vònggỗ, tay kia chống xuống giường, kéo nửa người ra khỏi chăn ngồi dậy tựa nghiênglên đầu giường.

[1] Nội tử: vợ.

Cố sức như vậy là đã dùng hết tất cả khí lực của chàng,không tránh khỏi lại thở dốc.

Người lạ mặt kia ngồi ở xa nhìn chằm chằm vào chàng, một lúcsau mới cất giọng xa xôi nói:

“Không ngờ cái vòng gỗ trên giường ấy tới bây giờ hãy còn, lạivẫn dùng được.”

Mộ Dung Vô Phong sững người rồi khẽ cười: “Vòng gỗ này là cótừ trước sao? Ta còn cho rằng đây là do thê tử của ta treo lên đấy”.

Nữ nhân kia lắc đầu: “Đương nhiên không phải”.

Chàng không nhịn được hỏi: “Nghe như quý khách rất quen thuộcvới căn phòng này”.

Cô ta lãnh đạm nói: “Đương nhiên quen thuộc. Đây vốn làphòng của ta. Bài trí bên trong, xem ra cũng không thay đổi gì”.

Mộ Dung Vô Phong kinh ngạc hỏi: “Ý cô là, đây vốn là khuêphòng của con gái?”.

“Nếu không phải là khuê phòng của nữ nhân, sao có thể có bàntrang điểm?”.

“Trong này còn có một bàn trang điểm?”, chàng bật cười.

“Rõ ràng ngươi đang ở trong căn phòng này, sao tới một cáibàn trang điểm lớn thế kia cũng không nhìn thấy? Lẽ nào mắt ngươi mù rồi?”, nữnhân cười lạnh.

“Mù thì không phải, chỉ là ta rất ít khi xuống giường màthôi”, chàng than.

“Ngươi ở nơi này lâu chưa?”

“Đã hơn một tháng.”

“Ngươi mắc bệnh gì? Sao hơn một tháng rồi mà còn không xuốngnổi giường?”

Mộ Dung Vô Phong không trả lời mà hỏi lại: “Kể cả nơi này cómột bàn trang điểm, cũng chưa thể khẳng định đây là phòng của cô”.

Chàng đang nghĩ, nữ nhân xa lạ này tới đây liệu có phải muốnđuổi hai người bọn chàng đi không.

Nữ nhân đáp: “Dưới lớp đệm đầu kia giường còn có một cái túinhỏ thêu hoa. Chính là do ta để ở đấy. Nếu ngươi không tin, sao không thử tìmxem”.

Đầu bên kia giường tuy gần trong gang tấc nhưng chàng quả thựcchẳng với qua nổi.

Thật ra, chàng vẫn chưa quen với việc thân thể mình hiện giờthiếu đi một chân. Đến tận bây giờ, chàng cũng chưa dám thực sự nhìn cho rõthân dưới tàn tạ của mình. Trước giờ đều do Hà Y lo liệu hết cho chàng, nào làthay thuốc, bó thuốc, rửa sạch, cắt chỉ, thay đồ. Đối với phần thân thể ấy, HàY còn thân thuộc hơn cả chàng.

Cho nên, chàng chỉ đành nói: “Hiện giờ ta… cử động không tiện.Đợi thê tử ta quay lại, cô ấy sẽ tìm cho cô”.

“Đợi khi thê tử ngươi quay lại, liệu các ngươi có thể nhanhnhanh một chút dọn ra khỏi đây không? Ta quả thật không thích có nam nhân khácngủ trên chiếc giường đó”, mỹ nhân kia đứng lên, đưa tay chạm vào từng đồ vậttrong phòng, tựa như đang chìm vào trong hồi ức nào đó.

Cuối cùng Hà Y cũng bưng một tô cơm và hai đĩa thức ăn đivào phòng.

“Đồ ăn tới rồi, mời dùng bữa”, Hà Y nói.

“Một mình ta muốn yên tĩnh ở đây, xin hai vị tránh đi”, nữnhân kia lạnh lùng nói.

Hà Y khẽ biến sắc, nói: “Ý cô nương là sao?”.

Nữ nhân nói: “Nơi đây vẫn còn những phòng khác, phiền hai vịchuyển ra ngoài”.

“Sao cơ?”, Hà Y nhanh như gió bưng mấy đĩa thức ăn vừa xàoxong lên, mở cửa ném cả thức ăn cả đĩa ra ngoài.

Ngón tay mảnh mai của nữ nhân kia búng một cái giữa khôngtrung, Hà Y chỉ vừa kịp rút kiếm ra, thân thể đã không nghe lời mà nhũn xuống.

Năm ngón tay cô ta chụp tới, trong nháy mắt đã điểm hết huyệtđạo trên cơ thể Hà Y, rồi ném nàng vào góc tường. Xong việc, cô ta thản nhiênquay về bên lò sưởi, tiếp tục uống trà.

“Hà Y! Hà Y!”, Mộ Dung Vô Phong nằm cách một tấm rèm, nóngruột gọi. Chàng không nhìn rõ sự tình bên ngoài, chỉ cảm thấy đột nhiên Hà Y imlặng liền biết hỏng việc rồi, không kìm được giận dữ mắng: “Nàng tốt bụng làmcơm cho cô, cô… cô lại còn đả thương nàng!”.

“Trên đời này, lòng tốt vốn chẳng có báo đáp gì hay ho”, nữnhân kia lạnh lùng cười.

Mộ Dung Vô Phong cắn răng trèo ra thành giường, lăn xuống đất,vết thương va xuống đau tới mức suýt khiến chàng ngất đi. Chàng lê tấm thân tànphế bò dưới đất ra ngoài. Bò được một lúc, trái tim lại bắt đầu đập loạn, chànglại bắt đầu tức ngực, lại bắt đầu chóng mặt, thoáng cái mồ hôi lạnh đã thấm ướtáo. Nhưng chàng vẫn kiên trì bò tới cạnh Hà Y.

“Ngươi cho rằng ngươi có thể cứu được cô ta sao? Huyệt đạota điểm, từ trước tới giờ chẳng ai có thể giải”, người lạ nhìn bộ dạng củachàng thì rất kinh ngạc, ngữ khí rõ ràng đã mềm đi rồi.

Chàng miễn cưỡng ngồi thẳng lên, ngón tay khẽ vung một lượtliền giải hết huyệt đạo trên người Hà Y.

“Nàng có bị thương không?”, chàng vuốt ve khuôn mặt nàng,thiết tha nói, “Giữ lấy ‘Đan Điền’, hiện tại đừng vận khí. Trên người nàng có mộtcây châm, bây giờ ta sẽ lấy ra”.

Chàng rút một cây trâm trên đầu nàng ra, ngón tay xuôi theomạch máu ở gáy lần xuống dưới, dừng lại ở một điểm, khẽ chích một cái rồi nhanhtay rút ra một cây châm, sau đó xé vạt áo, buộc chặt vết thương lại.

“Giờ thì không sao rồi”, chàng nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, để ngườinàng dựa vào tường.

“Sao chàng lại tự mình bò ra đây? Ngã rồi phải không? Ngựccó đau không?”, vừa hít được một hơi nàng đã lo lắng nhìn chàng hỏi.

“Không sao cả”, chàng cười điềm đạm nhưng đã cảm thấy vếtthương của mình lại bắt đầu xuất huyết. Chẳng bao lâu sau, ống quần trống rỗngbên chân phải đã loang lổ vết máu, máu nhanh chóng thấm ướt áo ngủ của chàng.Chàng không chịu nổi nữa, gục đầu vào lòng Hà Y.

Mộ Dung Vô Phong đã chẳng còn chút khí lực để trèo về giường,sức lực của Hà Y cũng chưa hồi phục trở lại, hai người chỉ đành dựa vào nhau ngồiyên một chỗ. Lúc ấy, mặt Mộ Dung Vô Phong lại vừa khéo hướng về phía nữ nhân lạmặt kia, người nữ nhân ấy cũng đang dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằmvào chàng, quan sát chàng rất kỹ. Mộ Dung Vô Phong bị cô ta nhìn tới mức mất tựnhiên.

Nhìn thật kỹ khuôn mặt chàng xong, ánh mắt kia lại chuyển xuốngchân chàng.

Mộ Dung Vô Phong lại càng thấy mất tự nhiên.

Hà Y hừ lạnh một tiếng nói: “Đây là tướng công của ta, ngươichớ có nhìn chàng chằm chằm như vậy”.

Nữ nhân kia vốn chẳng thèm để ý tới nàng.

Ánh mắt cô ta càng lúc càng mê muội, cuối cùng thì hoangmang hoảng hốt, tựa như đã tới một thế giới khác.

Cô ta si ngốc nhìn chàng, nước mắt tuôn trào, thương tâmnói: “Vô Phong, chàng… chàng quay về từ bao giờ thế? Chàng… chàng cuối cùngcũng chịu về rồi!”.

Nữ nhân xa lạ nói ra câu này khiến Mộ Dung Vô Phong và Sở HàY trố mắt nhìn nhau.

Mộ Dung Vô Phong lập tức nói: “Xem ra cô nương chắc là nhậnlầm người rồi, ta vốn chưa từng gặp cô”.

Hà Y khinh khỉnh nói: “Không quen biết chàng? Không quen biếtchàng, vậy tại sao lại gọi được tên chàng?”, nói xong tức tối quay đầu sang hướngkhác.

“Hà Y, hãy nhìn vào mắt ta”, chàng quay đầu nàng lại, nhìnvào mắt nàng nói: “Ta không quen ả”.

Nàng lập tức cười, nói: “Đúng mà. Trên đời này, người cùngtên cùng họ nhiều lắm”, nói xong níu chặt cánh tay chàng, dựa vào lòng chàng.

Nữ nhân kia buồn rầu hỏi: “Chàng bị thương sao? Là ai… là aichặt chân chàng rồi?”.

Hà Y nói: “Việc này không liên quan tới cô!”.

Hai tay của nữ nhân kia lại chộp về phía Hà Y!

Mộ Dung Vô Phong cản lại, nói: “Không được động vào cô ấy”.

Hai bàn tay kia liền ngoan ngoãn buông xuống.

“Ta… ta nghe lời chàng”, nữ nhân kia nhẹ nhàng nói: “Chàng vềrồi, ta… ta rất vui. Chàng có cần ta dìu về giường không?”, nữ nhân kia bước tới,quỳ gối xuống trước mặt Mộ Dung Vô Phong, muốn bế chàng lên. Hà Y đã nhanh nhẹnbế chàng lên trước, đưa về giường.

Nữ nhân đó có chút xấu hổ, đứng yên tại chỗ, từ xa dõi theo,u buồn nhìn hai người.

Mộ Dung Vô Phong nhỏ giọng nói: “Thần trí của cô ta có chútkhông bình thường”.

Hà Y nói: “Sao chàng biết?”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta là đại phu”.

Hà Y chỉ đành ngậm miệng.

Mộ Dung Vô Phong nói với nữ nhân kia: “Bây giờ có phải cô vẫnmuốn đuổi chúng ta đi không?”

Người kia đáp: “Chiếc giường ấy, chàng từng ngủ trên đó, cáivòng gỗ kia cũng là ta đã làm cho chàng, lẽ nào chàng quên rồi?”.

Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Ta từng ngủ ở đây là từ bao giờ?”.

Nữ nhân nói: “Lần đó, chúng ta… chúng ta đấu võ. Chàng đánhbại ta, ta… ta nhất thời tức giận, bèn nhân lúc chàng tắm rửa đánh lén chàng mộtchưởng. Chàng… liền… liền đổ bệnh rất nặng. Là ta… là ta đã chăm sóc chàng. Việcnày… chàng cũng quên rồi sao?”.

Cô ta nói vậy, trong lòng Hà Y đã có thể hoàn toàn khẳng địnhngười đang được nhắc tới không phải là Mộ Dung Vô Phong.

Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Sau đó thì sao?”.

Nữ nhân kia yếu ớt nói: “Sau đó, chàng khỏe lại, bèn đuổi tara khỏi đây. Không… không cho quay lại”.

“Tại sao?”.

Cô ta cúi thấp đầu, không nói gì nữa, mặt hơi hồng lên.

Mộ Dung Vô Phong thở dài một tiếng, nói: “Xin lỗi, cô thật sựnhận nhầm người rồi”.

Nữ nhân kia ngẩng đầu lên, đôi mắt tuyệt đẹp u oán nhìnchàng: “Không. Ta không nhận lầm”.

Mộ Dung Vô Phong trầm ngâm hồi lâu, nói: “Chí ít người mà côbiết hẳn cũng không phải là người hai chân tàn phế như ta”.

Người kia ngập ngừng một lúc, run giọng nói: “Chàng… chàng vốnrất ghét kẻ khác nói ra từ này”.

Trong đầu Mộ Dung Vô Phong kêu “bang” một tiếng, chỉ cảm thấymáu tươi trào lên, sau đó chỗ vết thương của chàng dấy lên cơn đau kịch liệt.Chàng cắn chặt răng, túm lấy tấm khăn trải giường, không sao kiềm chế được, mạnhtay xé rách tấm khăn ấy.

“Cô qua đây”, chàng chợt đưa tay ra, yếu ớt vẫy nữ nhân kia.

Hà Y bèn lùi sang một bên.

Nữ nhân kia đi tới đầu giường, chàng chợt vươn tay túm chặtcô ta, ngón tay khẽ động, đã điểm huyệt đạo của ả.

Nữ nhân kia lại không ngạc nhiên chút nào, dịu dàng nói:“Chàng… cần gì điểm huyệt ta. Ta… ta sẽ không bao giờ làm chàng bị thương nữa”.

“Ý cô là, người đàn ông từng nằm trên chiếc giường này, bềngoài trông… trông rất giống ta?”

Cô ta nhẹ giọng nói: “Vô Phong, chàng… thật sự không nhận rata sao? Ta là… ta là Tử Vi đây!”.

Chàng kích động tới mức lồng ngực phập phồng thở hổn hển, lớntiếng hỏi: “Cô muốn nói người ấy, ông ta… ông ta vẫn còn sống? Ông ta đang ởđâu?”.

Tử Vi khẽ than: “Chàng… không nhận ra ta thật rồi. Nhất địnhlà chàng lại tỉ thí với người khác, bị đánh tới hồ đồ rồi”.

Khuôn mặt Mộ Dung Vô Phong đã kinh ngạc mà tái xanh, nghe thấycâu này, sầu thảm hỏi: “Ông ấy… ông ấy còn có thể đánh nhau với người khác?”.

Tử Vi khẽ cười, tựa như vừa thoáng nhớ lại chuyện xưa, trongmắt lấp lánh niềm hưng phấn, nói: “Khinh công của ta là do chàng dạy mà. Chàngcòn nhớ không, bộ pháp chàng dạy ta quá khó, ta… ta bước mãi cũng không được,chàng bèn lấy nạng đánh ta?”.

Trong đêm gió tuyết như thế này, cô ta có thể ung dung thoảimái cầm ô lên núi băng vạn trượng, cho dù là Hà Y cũng chẳng thể dễ dàng làm được,khinh công như thế quả là không tầm thường.

Căn phòng chợt chìm vào yên lặng.

Chỉ nghe thấy tiếng Mộ Dung Vô Phong cố sức hít thở.

Tử Vi than rằng: “Bao nhiêu năm không gặp. Bệnh cũ của chàngvẫn hay tái phát như thế. Chàng vẫn còn giận ta sao? Hôm ấy, không phải ta cố ýmuốn đả thương chàng… ta không biết chàng… chàng đang tái phát bệnh”.

Hà Y không nhịn được lên tiếng: “Xin hỏi, cô có biết một ngườitên là Mộ Dung Tuệ không?”.

Tử Vi chẳng phản ứng gì, đáp luôn: “Không biết”.

Mộ Dung Vô Phong đã chẳng nói được nữa. Vết thương của chàngđang chảy máu, đôi môi cũng đã chuyển màu tái nhợt.

Hà Y kéo nữ nhân kia tới bên cửa rồi quay lại giường, lặng lẽrửa sạch vết thương cho chàng rồi cẩn thận băng lại, sau đó giúp chàng thay mộttấm áo ngủ sạch sẽ.

Vừa rồi quá kích động, lại thêm va chạm vào vết thương, cuốicùng chàng đã không trụ nổi, đầu ngả sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

Hà Y chỉ đành ghé bên tai, khe khẽ gọi tên chàng.

Rốt cuộc chàng cũng miễn cưỡng mở mắt ra.

“Chàng đỡ hơn chưa?”, nàng vuốt ve vầng trán chàng.

Chàng mệt mỏi khép mắt lại, khẽ nói: “Hà Y, nàng đi… đi phếvõ công của cô ta”.

Hà Y nhỏ giọng nói: “Tại sao? Xem ra cô ta… cô ta hình nhưcó quen phụ thân chàng. Đợi chàng khỏe hơn một chút, chúng ta hỏi lại cô ta xemsao”.

Chàng nói ngắt quãng: “Nàng đừng có mềm lòng, nghe ta nóinày. Một châm lúc trước của cô ta ác độc vô cùng, thiếu chút nữa… thiếu chút nữađã lấy mạng nàng rồi!”.

Hà Y nói: “Thiếp… thiếp không ra tay nổi”.

Chàng nói: “Vậy để ta. Nàng đưa cô ta đến đây”.

Hà Y nói: “Từ bao giờ chàng lại trở nên nhẫn tâm như thế? Côta chẳng qua cũng chỉ là một cô gái si tình mà thôi”.

“Đấy chỉ là lúc đầu óc cô ta mơ hồ thôi. Một lúc nữa cô ta tỉnhtáo rồi sẽ lại đòi mạng chúng ta.”

“Thiếp cảm thấy, chỉ cần cô ta thấy chàng là sẽ không thể tỉnhtáo nữa.”

“Hừ!”

“Vô Phong, người mà cô ta nhắc tới, liệu có phải là phụ thânchàng không?”, nàng thận trọng hỏi chàng.

“Nàng muốn nói, ta là kẻ tàn phế, cho nên phụ thân ta hẳncũng là một người tàn phế!”, chàng lạnh lùng nói.

Hà Y ngơ ngác nhìn chàng.

Lồng ngực chàng phập phồng, tâm tình lại kích động.

Hà Y đi tới bên cửa, kéo Tử Vi đến đặt bên giường chàng,nói: “Chàng là đại phu, ít nhất chàng sẽ có cách chữa cho cô ấy”.

“Hà Y, nàng điên rồi!”

“Chàng không thấy người ta rất đáng thương sao? Bộ dạng vừarồi của cô ấy, thiếp nhìn mà muốn rơi lệ.”

“Không.”

“Đây là châm của chàng, cầm lấy đi!”, nàng đưa cho chàng mộtcây ngân châm.

Chàng sững người nhìn nàng hồi lâu rồi thở dài, cầm cây châmchâm ba mũi lên đỉnh đầu của nữ nhân kia.

“Giải huyệt đạo cho cô ấy.”

“Không.”

“Vô Phong!”

“Hay là chúng ta đánh cược. Ta giải huyệt đạo xong, cô ta sẽgiết nàng.”

“Cô ta sẽ không làm vậy đâu!”

Chàng vỗ lên huyệt đạo của nữ nhân.

Cô ta đứng dậy, người hơi run rẩy.

Hà Y nói: “Cô đi đi”.

Tử Vi hỏi: “Cô nói gì?”.

Hà Y nói: “Ta biết, nơi này từng là nơi khiến cô thương tâm.Cô rời khỏi đây, tâm tình sẽ khá hơn nhiều”.

Tử Vi lạnh lùng nói: “Nam nhân của cô tuy rất giống nam nhâncủa ta, nhưng bọn họ rõ ràng không phải cùng một người”.

Tử Vi khinh khỉnh nói: “Nam nhân của ta tâm cao khí ngạo,cho dù cô đánh chết chàng, chàng cũng nhất quyết không chịu bò trên đất như mộtcon giun như thế. Ta quả thật không nghĩ ra, nam nhân như hắn, cả ngày nằm trêngiường như đứa trẻ, chẳng thể động đậy, tại sao vẫn muốn sống trên thế giannày? Sao không chết quách đi?”.

Hà Y tức tới run bắn người, rút kiếm ra, giận dữ thét lên:“Giờ ta muốn cô phải chết!”.

Tử Vi lạnh lùng cười: “Cô cho rằng cô xứng là đối thủ của tasao?”.

Mộ Dung Vô Phong nằm trên giường kêu lớn: “Hà Y!”.

Tiếng chàng vừa dứt, chỉ nghe cửa “binh” một tiếng bật mở, rồilại “binh” tiếng nữa sập lại. Trong phòng yên tĩnh trở lại, hai nữ nhân kia đãchẳng thấy đâu nữa. Chàng bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Trăng lạnh.

Bốn bề mênh mang tuyết trắng. Dưới ánh trăng, ngọn núi sừngsững phía xa chọc thẳng vào không trung, trong sắc đêm đen kịt, đỉnh núi lại phảngphất một màu xanh thăm thẳm.

Hà Y cười nói: “Hôm nay ông trời cũng gọi à công bằng vớichúng ta, tuyết đã ngừng rơi. Phải rồi, quên chưa thỉnh giáo quý tính của cônương”.

Tử Vi nói: “Ta họ Đỗ”.

Hà Y nói: “Ta họ Sở, Sở Hà Y”.

“Hà trong hoa sen? Y trong y phục?”

“Không sai”.

“Lấy chữ trong Sở từ[2], tên rất hay.”

[2] Sở từ (楚辞): tác phẩm trứ danh do đại thi nhânthời Chiến Quốc của Trung Quốc, Khuất Nguyên (~340-278 TrCN) sáng tác. Tên củaHà Y lấy chữ trong bài Thiếu tư mệnh (少司命) thiên Cửu ca (九歌) củaSở từ, trong câu: Hà y hề huệ đới, Thúc nhi lai hề hốt nhi thệ. (Mặc áo hoa senchít khăn hoa huệ; Đến cũng thật nhanh mà đi cũng gấp)

“Xinlỗi, ta chưa từng đọc sách, cũng biết rất ít chữ.”

“Côdùng kiếm?”

“Khôngsai? Vũ khí của cô là gì?”

“Taykhông.”

“Coithường ta?”

“Mộtkẻ đến chữ cũng không rành, kiếm của kẻ đó liệu có thể đến được cảnh giới gì chứ?”

“Kẻđọc sách đều nói kiểu đó.”

“Côdám ra tay tức là muốn chết rồi!”

“Chưachắc. Vừa rồi chẳng qua cô dùng ám khí đánh lén ta.”

Đỗ Tử Vi đưa tay ra, làm một động tác mời rồi tao nhã nói:“Mời động thủ đi”.

“Xinlĩnh giáo.”

Một kiếm đâm tới liên miên lạnh lẽo như nước, trong sương mờphát ra một thứ sát khí lẫm liệt. Thân thể nàng cũng bay theo thanh kiếm, biến ảotrong không trung tựa như bươm bướm dập dờn. Chỉ trong chớp mắt nàng đã đánh tớiba mươi sáu kiếm! Thân hình Đỗ Tử Vi chớp động, tà áo đen phiêu phất, rốt cuộccũng bị thế kiếm lăng lệ ép cho phải lùi mấy bước!

Cô ta khẽ búng nhẹ trong không trung, “tinh” một tiếng, tựanhư có vật gì xé gió bay tới, Hà Y nhắm chuẩn vị trí, khẽ lùi lại, vung ra mộtkiếm, vật kia liền bắn ngược lại. Nàng cười nói: “Thì ra vũ khí của cô là ámkhí!”.

Đỗ Tử Vi tái mặt, thất sắc nói: “Quả nhiên ngươi cũng cóchút bản lĩnh”.

Hà Y nói: “Chỉ có chút thôi à? Nếu cô chỉ dùng ám khí đốiphó với kiếm của ta, ta bảo đảm cô không qua nổi mười chiêu”.

Thực ra, trong khoảnh khắc vừa rồi hai người đã đấu cả trămchiêu. Đỗ Tử Vi rốt cuộc cũng rút từ eo ra một cây nhuyễn tiên[3], “vút” một tiếng,cây nhuyễn tiên đã như một con linh xà cuộn về phía Hà Y.

[3] Nhuyễn tiên: roi mềm.

“Cuốicùng cũng giở bản lĩnh ra rồi, trông cũng không tệ”, Hà Y lãnh đạm nói.

Nàng chưa từng thấy qua chiêu đánh roi nào như thế. Mũi roikia tựa như trước sau dính chặt lấy người Hà Y như hình với bóng. Cuối cùng“chát” một tiếng, lưng nàng đã ăn một cú nhớ đời, lập tức cả thân thể đau như bỏngrát.

Hà Y cực kì tức giận! Nàng chợt nhớ lại cuộc sống roi vọtlúc còn nhỏ của mình, kể cả không làm gì sai, cái roi kia vẫn vụt lên ngườinàng.

Mụ đàn bà quái gở không biết đạo lý đó!

Nàng quát một tiếng, điên cuồng đâm tới bảy kiếm, nhát kiếmcuối cùng xuất ra, nàng nhảy bật lại, xoay người một vòng lướt qua ánh roi dàyđặc, mũi chân khẽ điểm vào mái hành lang, người liền phóng vút đi như chớp giậtđâm thẳng tới cổ họng Đỗ Tử Vi!

Trong lúc nguy cấp, Đỗ Tử Vi đã không sao tránh khỏi nhưngphản ứng vẫn còn rất nhanh. Cô ta ném cây roi của mình về phía Hà Y, chuôi câyroi bằng gỗ, vừa khéo đập vào mũi kiếm đang đâm tới, kiếm lệch đi một chút, “phập”một tiếng đâm vào vai cô ta. Máu tươi thấm ướt ống tay áo, từng giọt từng giọtnhỏ xuống tuyết. Những giọt máu nóng ấy rơi xuống tuyết mềm, chớp mắt đã chìmxuống thành những lỗ nhỏ.

Hà Y trỏ kiếm vào mặt Đỗ Tử Vi nói: “Cô thua rồi”.

Đỗ Tử Vi nói: “Ta không thua”.

Hà Y nói: “Là ta không muốn giết cô, nếu không cô tránhkhông nổi kiếm vừa rồi của ta đâu”.

Đỗ Tử Vi nói: “Nếu tính cả một roi ta đánh trúng cô thì trậnvừa rồi chúng ta chỉ ngang tay thôi. Cô đâm ta kiếm này chẳng qua chỉ là ngoạithương nhưng roi vừa rồi ta đánh cô, tuyệt đối là nội thương. Chắc hẳn cô cũngtừng nghe qua Bắc Minh Thần Công và Băng Phách Thần Châm”.

Hà Y thầm hít một hơi khí lạnh. Hai môn võ công này là tuyệthọc đã thất truyền nhiều năm trên giang hồ, vốn chẳng ai tin rằng còn có truyềnnhân của hai môn này sống trên thế gian.

Sau lưng nàng đã ngâm ngẩm tê dại.

Hà Y cười, cũng không hạ kiếm xuống, nói: “Bất kể thế nào, nếubây giờ cô không biến đi, ta chí ít vẫn còn sức giết chết cô. Tướng công takhông biết võ công, ta tuyệt đối không để cô tiến vào căn phòng ấy dù chỉ nửabước”.

Đỗ Tử Vi nói: “Ta thừa nhận, kiếm pháp của cô thuộc hàng nhấtlưu. Cô như thế này, nên tìm một kẻ ra dáng một chút làm tướng công mới phải”.

Hà Y khẽ cười, khuôn mặt lộ vẻ hạnh phúc: “Tướng công của tacũng là nhất lưu. Chàng là nam nhân thú vị nhất mà ta từng gặp. Cho dù bây giờta có chết đi, kiếp sau vẫn muốn được gả cho chàng”.

Đỗ Tử Vi thoáng ngây người, nói: “Ta thích câu này của cô.Nam nhân của ta cũng rất thú vị, tuy nhiên chân của chàng cũng không thể đi lại”.

“Xemra có vẻ chúng ta nên ngồi lại một chỗ uống vài chén rượu. Trên đời này, namnhân thú vị vốn không nhiều, nam nhân không có chân nhưng vẫn thú vị lại đã ítcàng thêm ít.”

“Rượuthì không có, nhưng công phu tán chuyện thì vẫn còn thừa”, Đỗ Tử Vi cười.

Dáng vẻ cô ta khi cười rất động lòng người, đôi mắt sinh động,ánh mắt mềm mại long lanh, đến ngay cả Hà Y nhìn vào mà cũng có chút ngây ngốc.

Đỗ Tử Vi hỏi: “Cô có muốn biết tình cảnh lần đầu tiên ta gặpchàng không?”.

“Tìnhcảnh lúc đó ắt hẳn rất thú vị.”