Mê Hiệp Ký

Quyển 1 - Chương 7




Ra khỏi cửa rẽ trái, đi khoảng một nén hương là lại tới gò đấtkia.

Tuy số lần tự đi qua gò này không thật nhiều nhưng cũngkhông hề khó đi.

Không biết tại sao, kể từ ngày hôm qua, dường như nó rấtdài. Có lẽ là bởi sức khỏe vốn yếu ớt, bạc nhược, có thể là bởi cơn phong thấpđau tận xương tối qua vẫn chưa hồi phục, hai tay chàng đẩy xe cho bản thân rấtkhó khăn. Đi được một phần ba quãng đường, chàng đã mệt tới mức mồ hôi ướt đẫm,không thể không dừng lại lau mồ hôi, điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn.

Từ cơn bạo bệnh cuối năm ngoái, thân thể chàng đến giờ vẫnchưa khỏe trở lại. Các chứng bệnh lần lượt phát tác đi phát tác lại. Bản thânlúc khỏe, lúc yếu.

Đến chàng cũng không biết rốt cuộc bệnh tình của mình còn cóthể trì hoãn được bao lâu trước khi ngã xuống. Chỉ biết khi mình còn chút sức lựcphải tranh thủ chữa trị thêm cho vài bệnh nhân, làm thêm một số việc.

Hơi thở quá loạn, tim đập thình thịch rất mạnh, chàng liềnnhắm mắt, điều chỉnh lại. Đến lúc mở mắt ra, đã thấy Ngô Du đứng trước mặtmình.

Chàng vẫn đang thở dốc, không có sức nói chuyện.

“Tiên sinh, học trò đưa ngài đi, sắc mặt tiên sinh… sắc mặttiên sinh xấu đến mức độ này, nhất định không thể gắng sức. Cẩn thận… cẩn thận…”,mỗi khi nàng lo lắng là lại nói lắp, cứ ấp a ấp úng.

Chàng ngồi thẳng lưng lại, đợi thêm một lúc cho hơi thở bìnhổn lại mới từ tốn lạnh nhạt nói: “Ta không sao, cô về trước đi, ta sẽ đếnngay”.

“Nhưng… nhưng… học trò…”, nàng không muốn đi.

Chàng không để ý đến nàng nữa, tự mình lăn bánh xe tiến tới,mặc nàng đứng nguyên ở chỗ cũ.

Nghiến răng nghiến lợi rốt cuộc cũng tới được cửa Dật Tiênlâu, Ngô Du vội vàng chạy từ phía sau lên mở cửa giúp chàng. Sau đó đứng trướcmặt chàng quả quyết nói:

“Tiên sinh, học trò muốn chuyển chỗ.”

Chàng thả lòng bàn tay đang giữ bánh xe, nói: “Chuyển chỗ? Tạisao?” .

“Nơi này trồng cây quế, học trò ngửi thấy là đau đầu”, nànghổn hển nói.

“Ngày mai ta sai người đến chặt hết là được.”

“Ở đây, mùa hè rất nhiều muỗi.”

“Cô nói xem, mùa hè ở đâu không có muỗi?”, chàng không nhanhkhông chậm đáp.

“Bởi vì rất không công bằng”, cuối cùng nàng nói.

“Không công bằng, không công bằng ở chỗ nào?”, chàng ngẩng đầunhìn nàng.

“Chỗ của Sái đại phu, Trần đại phu cách cốc chủ không xa, rấtthuận tiện, có việc gì cần thỉnh giáo, tiên sinh đều đồng ý tới. Duy chỉ có chỗhọc trò là trên đỉnh gò, khiến tiên sinh đi lại không tiện, làm cho học trò mấtđi nhiều cơ hội học tập, cho nên học trò cho rằng rất không công bằng”, nói thếnào vẫn là người đọc sách, muốn tìm lý do thì sẽ liên miên bất tuyệt.

“Cô muốn nói, ta ngại chỗ cô đường dốc quá dài, không chịu đến,đúng không?”, chàng lãnh đạm nói.

“Không phải”, nàng đáp.

“Sao lại không phải?”, chàng cười khổ.

“Học trò chỉ sợ tiên sinh cứ thế này làm tổn thương thân thể.Tóm lại, mặc kệ tiên sinh có cho chuyển hay không, hôm nay học trò sẽ thu dọnchăn đệm, nếu tiên sinh không tìm chỗ cho học trò, học trò sẽ đến chuồng ngựa ởcửa lớn Vân Mộng cốc”, Ngô Du thực sự tức đến đỏ hồng cả mặt rồi.

“Chuyện này… nếu cô đã quyết như thế, vậy thì đi tìm Triệu tổngquản, bảo ông ấy sắp xếp cho cô đi”, chàng nhìn Ngô Du mà rất buồn cười. CònNgô Du vẫn khí thế hừng hực đứng trước mặt chàng, chàng chỉ đành nói: “Sao rồi,sao lại chặn ta trước cửa, đến trà cũng không cho uống thế này?”.

Sau ngày Mười lăm tháng Mười, bệnh nhân ở Vân Mộng cốc bỗngnhiên nhiều lên. Không ngày nào mà lịch của tất cả các đại phu không kín mít, MộDung Vô Phong bận hơn ngày thường gấp mười lần. Không nói đến việc, hằng ngàychàng không tránh được việc phải đến các nơi xem xét, giải quyết khó khăn mà cảbệnh nhân riêng của chàng cũng vài lần khiến chàng thức thông đêm. Mỗi ngày ítnhất đều bận rộn tới tận khi tiếng mõ cầm canh vang lên mới có thời gian rảnhmà đọc bệnh án cả ngày hôm đó. Mà một khi bệnh nhân nhiều, bệnh án cũng sẽ nhiều,bình thường một canh giờ là đọc xong, còn bây giờ hai canh giờ vẫn chưa đủ.Tính ra thời gian được ngủ thật sự mỗi ngày đại khái không quá ba canh giờ.

Cứ bận rộn như thế, ba tháng vụt trôi qua, đã sang năm, đếnTết Nguyên Tiêu rồi vậy mà Sở Hà Y dường như biến mất vào trong không khí,không chút tăm hơi.

Không dễ gì mới qua được đợt vừa rồi, dịp Nguyên Tiêu mọingười đều muốn treo đèn màu, tổ chức tiệc tùng. Ai dè thời tiết không ủng hộ, mấyngày liền tuyết rơi, chỉ hy vọng ngày hôm ấy tuyết ngừng trời trong, ai ngờ tuyếtđúng là ngừng rơi nhưng lại chuyển thành mưa lớn, còn thêm gió to, mọi người vốnmuốn tổ chức hội đèn cũng đành bãi bỏ, cuối cùng thì mở mấy bàn tiệc, đốt thanhồng hâm trà mới, cả cốc tràn ngập không khí ấm áp êm đềm.

Qua ba tuần rượu, thức ăn bê lên năm món, nói chuyện đến saysưa, Sái Tuyên nói: “Chúng ta chỉ biết vui vẻ với nhau, không bằng chốc nữa uốngxong rượu, mọi người cùng tới thăm tiên sinh. Một mình tiên sinh ở trong TrúcNgô viện cũng tịch mịch lắm lắm. Hay là chúng ta tới tìm tiên sinh nói chuyện?”.

Trần Sách cười nói: “Ta thấy lão đệ ngươi uống nhiều quá rồi.Tiên sinh là người không thích ồn ào. Những việc như ăn uống tiệc tùng như thếnày, trước giờ tiên sinh vốn chẳng bao giờ tham gia. Chỉ muốn một mình đọcsách, uống trà. Tiên sinh thích ở một mình. Từ nhỏ đã như thế, có làm gì cũngkhông thay đổi được”.

Triệu Khiêm Hòa cũng nói: “Sái đại phu chớ đi làm phiền cốcchủ. Mấy tháng nay cốc chủ quá bận rộn rồi, tôi và Tạ tổng quản rất lo cho sứckhỏe của ngài, ông nói xem, có năm nào cốc chủ không đổ bệnh vào mùa đông? Mấytháng nay vừa lạnh, vừa ấm, tôi xem cốc chủ đã bị hành hạ đủ ốm rồi… Sớm naytôi còn khuyên cốc chủ nên nằm nghỉ thêm chút nữa, ngài ấy có chịu đâu”.

“Được rồi, được rồi, tôi thấy các vị mấy ngày nay toàn nóichuyện bệnh tình của tiên sinh, chỉ sợ bệnh toàn từ miệng các vị mà ra đấy”,Ngô Du ở cạnh bất mãn nói: “Qua Tết rồi, cũng nên nói mấy câu tốt lành chứ. Triệutổng quản, ông nói xem, mấy học trò chúng tôi cùng đến thăm tiên sinh liệu cóđược không? Tôi chỉ lo trời lạnh thế này, tiên sinh ngồi một mình trong nhà, liệucó quá hiu quạnh không?”

“Cốc chủ đã sớm dặn dò rồi, ngài thích yên tĩnh, người trongcốc không được tự tiện vào Trúc Ngô viện. Quy củ ấy còn đấy, mấy người các vịcũng chớ có lấy thân phận học trò yêu của cốc chủ mà đi vuốt râu hùm”, nhắc tớiquy củ, Tạ Đình Vân lại cố ý nghiêm mặt lại.

“Tạ tổng quản, uống rượu, uống rượu!”, Sái Tuyên vội vàngđưa một bát rượu vào tay ông ta.

Rét đậm như vậy mà chàng vẫn chỉ khoác một chiếc áo choàngtrắng, chẳng qua chỉ đắp thêm lên chân một chiếc chăn Ba Tư. Khuôn mặt chàngxanh xao hao gầy, còn thêm chút tiều tụy. Những ngón tay nắm lấy bản thảo vừadài vừa đẹp nhưng không có chút huyết sắc. Chàng tựa như đang trầm tư, lại tựanhư đang vô cùng mệt mỏi. Chàng đặt bản thảo trên tay xuống, nhấc chén trà, nhẹnhàng nhấp một ngụm.

Chàng vốn có thể dùng tay kia để làm việc này, có điều từvai đến cánh tay ấy vì phong thấp tái phát mà nhấc lên cũng khó khăn.

Từng cơn đau như kim châm âm ỉ kéo đến, chàng cũng đành lặnglẽ chịu đựng. Những cơn đau này đã bầu bạn với chàng bao nhiêu năm rồi, dườngnhư từ khi sinh ra đã có.

Đặt chén trà xuống, chàng nghe thấy có người khe khẽ gõ cửa.

“Mời vào”, chàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói.

Cánh cửa bật mở, chỉ thấy một người khoác trên mình cái áotơi to đùng bước vào, nước nhỏ xuống sàn tí tách. Người đó cởi bỏ áo tơi, đặt ởcửa, lộ ra bộ y phục màu tím nhạt trên người, khuôn mặt còn đẫm mồ hôi, cả ngườinàng như đang bốc hơi hừng hực.

Chàng nhìn nàng, cứ thế quên mất cả nói năng.

Người kia đem bọc hành lý đặt lên bàn rồi đi đến trước mặtchàng, ngồi xuống bên cạnh ghế, ngẩng đầu nói: “Chàng không phải không nhận rata chứ?”.

Chàng cười, có chút bẽn lẽn, nhưng vẫn không biết nên nói gì.

Người ngồi bên cạnh chàng chợt đứng bật dậy nói: “Không được,ta phải đi tắm rửa. Cưỡi ngựa suốt mười ngày liền, bẩn chết mất”.

Chàng chỉ cho nàng hướng phòng tắm, còn chưa nói gì, nàngnhư đã hiểu ý chàng, lập tức đi thẳng tới đó.

Trong căn phòng quả nhiên còn lưu lại mùi ngựa.

Qua một lúc, chỉ nghe thấy nàng gọi từ phía xa: “Mộ Dung VôPhong! Mộ Dung Vô Phong!”.

Chàng vội đi tới, đứng cách cửa hỏi: “Làm sao vậy?”.

“Quần áo… Ta không có quần áo sạch để thay.”

“Ừ, để ta đi hỏi Ngô đại phu, cô ấy có thể cho nàng mượn mộtbộ”, chàng nghĩ ngợi rồi nói.

“Đồ ngốc. Quần áo của chàng chẳng lẽ không có bộ nào sạch sẽsao?”

Lấy một bộ quần áo trắng của mình, từ xa xa quăng lại chonàng, nàng bắt lấy trên không trung rồi nói một tiếng “Đa tạ”.

Qua một lúc nữa, nàng mặc bộ đồ trắng ấy tiến vào phòng.

“Áo quá dài quá rộng, đành mặc tạm vậy”, nàng nhìn chàng, cóchút xấu hổ.

Nàng mặc trên mình bộ đồ rộng càng lộ ra vẻ yểu điệu.

“Ta khát”, nàng cất tiếng, nói xong liền với chén trà trênbàn của chàng một hơi uống sạch.

Chàng chỉ đành hỏi: “Nàng có đói không?”.

Nàng ra sức gật đầu một cái.

“Muốn ăn gì? Ta bảo người đi làm.”

“… Thịt kho tàu?”, nàng do dự một lát, cứ như đó là một mónrất khó làm.

“Thích cho thật nhiều ớt phải không?”, chàng nói thêm mộtcâu.

“Sao chàng biết?”

“Đoán”, nói rồi, chàng kéo một sợi dây bên cạnh bàn rồi bảongười đi làm.

Đồ ăn và cơm được bưng tới rất nhanh. Nàng ăn như hổ đói, bộdạng như bị bỏ đói nhiều ngày rồi.

Ăn được một nửa, nàng mới ngẩng đầu lên, giải thích: “Khôngphải ta đói đến thế, chỉ vì mỗi khi mệt đều ăn rất nhiều mà thôi”.

Chàng khẽ cười, nói: “Không cần vội, từ từ ăn”.

Nàng lại tiếp tục ăn như gió cuốn mây tan đến khi cơm canh sạchbách.

Ăn xong, nàng ngồi xuống tấm thảm dưới sàn, bên cạnh chânchàng, dáng vẻ rất hài lòng, thỏa mãn, đưa tay về phía chậu đồng, sưởi ấm.

“Tại sao đang dịp Tết chàng vẫn ở đây một mình?”, nàng xoayđầu lại nhìn chàng, hỏi.

“Như thế này không tốt?”, chàng hỏi lại.

Nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không có gì không tốt, chỉlà…”, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên mắt cá chân và đầu gối đã sưng phù tới mức biến dạngcủa chàng, không kìm được thở dài một tiếng, nói: “Chàng trước giờ không biếtchăm sóc tốt cho bản thân. Khiến ta lo lắng”, nàng đứng dậy, đóng kín cửa lại.

“Nàng mới từ núi Nga My về?”, chàng hỏi.

Nàng bật cười nói: “Xem ra chữ ta viết không sai. Những chữta viết được không nhiều, còn cho rằng chàng sẽ không nhận ra nổi đấy”.

“Còn may, đều hiểu được”, chàng cười nhẹ, nói.

“Chàng là người có học vấn, không được cười ta không biết viếtchữ”, nàng đỏ mặt nói.

“Sao dám”, chàng đáp.

“Về đến đây thật tốt”, nàng nhẹ nhàng thốt, rồi chợt nhíumày, đưa tay ôm bụng.

“Làm sao thế?”, chàng cúi người hỏi: “Nàng bị thương sao?”.

Nàng lắc đầu, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng lên.

“Ngồi lại đây, để ta xem xem”, chàng không yên tâm nói.

“Đừng nói cái ấy vội, chúng ta nói chuyện khác trước”, nàngđẩy tay chàng ra.

Chàng vẫn cứ kéo nàng lại trước mặt, nói: “Sao lại không thoảimái? Hay là nàng động thủ với ai, bị thương rồi?”.

Nàng cúi gằm đầu xuống, nghĩ ngợi, sau đó nắm lấy tay chàng,nhẹ nhàng nói: “Mộ Dung Vô Phong, ta nói cho chàng một tin này, chàng… chàng đừnglo lắng”.

“Tin gì?”, chàng hỏi, nghi hoặc nhìn nàng.

“Chúng ta… chúng ta… đã có con”, mấy chữ sau cùng nói nhỏnhư muỗi kêu. Nói xong, nàng ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng, lại có chút vui mừngnhìn chàng: “Chàng có vui không?”.

Giây phút ấy, khuôn mặt chàng đã trắng bệch.

“Con”, chàng khẽ lẩm nhẩm, tay đặt lên mạch của nàng, quảnhiên nàng đã mang thai ba tháng.

“Đại khái do nàng cưỡi ngựa quá nhiều, không tránh khỏi cóchút ảnh hưởng tới thai khí”, chàng cố gắng trấn định bản thân nói: “Ta sẽ sắccho nàng ít thuốc, uống vào sẽ ổn”.

Chàng viết mấy chữ, kéo dây chuông, sai người đi làm.

Một lúc sau thuốc được bưng lên, nóng hôi hổi.

Hà Y một hơi uống cạn, nói: “Ta cũng rất lo lắng, chẳng quavới tính khí của ta, không cưỡi ngựa lẽ nào lại ngồi xe. Ta đã ngồi xe đi mộtđoạn nhưng phu xe kia quả thật chậm muốn chết mất”.

Nàng nhìn chàng. Không hề, rõ ràng chàng không hề vui.

“Hà Y, nàng ngồi gần lại đây, ta có lời muốn nói”, giọng nóicủa chàng có chút lạnh lùng.

“Nói đi”, nàng nhìn chàng, trong lòng bỗng dâng lên baonhiêu nghi vấn.

“Chúng ta không thể có đứa con này”, chàng nói rõ từng chữ từngchữ.

Nàng bất giác ôm lấy bụng mình, thất thanh nói: “Tại sao?”.

“Chúng ta có thể mãi mãi sống với nhau, nhưng chúng ta khôngthể có con”, chàng trầm giọng nói.

Nàng đứng bật dậy, mặt đã tái xanh, nói: “Ta không hiểu”.

Chàng ngập ngừng, cuối cùng cũng nói ra: “Hà Y, đứa bé nàysinh ra sẽ chỉ có thể giống ta, mang tất cả bệnh tật của ta, hơn nữa cũng sẽ làmột người tàn phế”, khi cất tiếng, giọng của chàng đã mang chút đau đớn. “Takhông muốn thấy lại có thêm một người phải giống như ta, sống cuộc đời hệt nhưta.”

“Không thể như thế!”, nàng bước tới, vuốt má chàng, nói:“Con của chúng ta… sao có thể? Chàng là thần y mà? Cho dù nó thực sự mang bệnh,chàng cũng có thể chữa trị, đúng không?”.

“Ta đã chữa trị được bệnh của mình sao?”, chàng kiên quyếtnói: “Con của chúng ta, dù có sinh ra cũng sẽ chịu khổ. Cho nên nhất định khôngthể”.

Hà Y buông thõng tay xuống, cười lạnh: “Chàng có muốn haykhông, chẳng liên quan. Ta vĩnh viễn không từ bỏ đứa con của mình. Đứa bé này,ta nhất định sẽ sinh ra. Chàng… chàng cứ coi như không quen biết ta là được rồi”.

Khuôn mặt chàng đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng lúc trước,nói: “Nàng vừa uống thuốc rồi, đứa trẻ ấy hôm nay sẽ ra thôi”.

“Chàng… chàng nói cái gì? Chàng cho ta uống cái gì?”, nàng vừacuống vừa giận, trong bụng đã bắt đầu dấy lên cơn đau.

Nàng đột nhiên quỳ xuống, níu lấy tay áo chàng, khóc lóc:“Ta van xin chàng, Mộ Dung, ta van xin chàng, chàng cứu nó đi! Chàng có thể giảithuốc ấy đúng không, có thể cứu nó đúng không? Chàng nhất định có cách giữ nó lại,đúng không?”.

Chàng kiên quyết lắc đầu, nói: “Hà Y, nghe lời ta, nàng maunằm lên giường, đứa bé sẽ ra rất nhanh, nàng sẽ sớm quên được nó”, chàng đỡnàng lên, kéo nàng đến phòng ngủ.

“Không! Ta không đi! Mộ Dung Vô Phong! Chàng là hung thủ! Làkẻ giết người!”, Hà Y đẩy Mộ Dung Vô Phong, xông ra khỏi cửa, hét lên: “Nếu concủa ta có mệnh hệ gì, ta vĩnh viễn không tha thứ cho chàng! Vĩnh viễn không!”,nàng đã chìm vào cơn mưa to gió lớn. Chàng cũng xông ra khỏi cửa theo nàng,nhìn nàng chạy càng lúc càng xa, dù thế nào chàng cũng không thể đuổi kịp nàng.Toàn thân đã bị mưa lớn xối ướt. Đưa mắt dõi theo, bóng dáng nàng đã biến mấttrong màn mưa.

Đã là tiệc tùng, tự nhiên cực kỳ náo nhiệt. Mọi người uốngrượu, chơi phạt rượu cho đến lúc say túy lúy, đầu óc mơ màng. Hết bình này đếnbình khác, ăn hết một lượt bánh cá rán trong trấn vừa mang đến tặng, ồn ào tớitận đầu giờ Hợi[1] mọi người mới từ từ giải tán.

[1] Giờ Hợi là từ 21-23 giờ.

Triệu Khiêm Hòa khoác áo khoác, nói lời từ biệt với các vị đạiphu rồi kéo Tạ Đình Vân ra đại sảnh.

“Lão Tạ, bọn ta đến chỗ cốc chủ xem sao. Ngài ấy là ngườihay bỏ qua việc của mình, rất ngại làm phiền người khác, chỉ sợ lò than đã đốthết rồi cũng lười chẳng buồn gọi người vào lấy thêm. Lại để bản thân lạnhcóng.”

“Đúng đấy. Tôi xem mấy tháng nay cốc chủ bận đến mức chẳngnghỉ ngơi mấy, chỉ sợ quá sức đến sinh bệnh, ai ngờ tới giờ vẫn khỏe. Vụ mùađông năm ngoái, tới giờ tôi vẫn còn sợ”, Tạ Đình Vân uống hơi nhiều rượu, nóinăng đã có chút líu lưỡi.

“Lão huynh uống nhiều quá rồi. Về nhà lại bị chị dâu mắngcho mà xem. Đúng rồi, nghe bảo Hạ Hồi đi rồi sao?”

“Đi lâu rồi. Náo nhiệt một trận, ai cũng cho rằng hắn và Sởcô nương sẽ tỉ kiếm, từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới. Không giấu gì lãohuynh, tôi cũng cược vào đấy hai trăm lạng đấy. Vậy mà vị kia lại bắt tôi đikhuyên thôi chuyện ấy. Việc này biết làm thế nào, ít nhiều gì cũng là phái NgaMy mất thể diện đấy.”

“Ấy ắt là cốc chủ lo cho sự an nguy của Sở cô nương, nên mớibảo ông làm thế.”

“Cốc chủ ít khi sai bảo chuyện gì, mà tính khí của Hạ Hồi,việc đã muốn làm, có đem chín con ngựa ra kéo cũng chẳng làm hắn đổi ý được… Lầnnày không được sẽ tìm lần sau.”

“Ông kiếm cách mà ngăn hắn lại. Kiếm của hắn không có mắt.Làm Sở cô nương bị thương, tôi không bắt đền huynh thì sẽ có người khác đến hỏitội ông.”

“Biết rồi. Chẳng phải vừa nghe nói Sở cô nương lên núi NgaMy, tôi bèn lừa hắn chạy lên tây bắc sao. Yên tâm đi, tạm thời bọn họ không thểđụng đầu nhau.”

“Vẫn là ông có cách.”

Vừa đi vừa nói, thoáng chốc đã tới cổng lớn của Trúc Ngô viện,men theo hành lang, đi tới thư phòng của Mộ Dung Vô Phong. Cửa phòng mở toang,bên trong không có một ai.

“Người đâu rồi?”, Triệu Kiêm Hòa nói. Nhìn thấy chiếc áo tơiđặt ngoài cửa: “Hôm nay có người ngoài tới?”.

Tạ Đình Vân nhíu mày, nói: “Không thể. Buổi sáng cốc chủ đãdặn không muốn tiếp khách, chỉ muốn ở trong phòng đọc sách. Cho nên tôi mớingăn mấy người kia lại”, nói xong, Tạ Đình Vân đi tìm từng gian phòng một,phòng ngủ không có, phòng sách không có, phòng khách cũng không, phòng khám vẫnkhông có. Một mạch bảy, tám gian phòng đều không thấy bóng dáng Mộ Dung VôPhong.

Quay lại thư phòng, Triệu Khiêm Hòa đã kéo chuông gọi ngườitrực đêm.

Người trực đêm cũng họ Triệu, tên là Đại Hổ.

“Đại Hổ, ngươi có biết cốc chủ đi đâu không?”

“Không biết ạ”, Triệu Đại Hổ đáp. Thật ra phòng trực ban nằmngoài Trúc Ngô viện, cách thư phòng rất xa.

“Cốc chủ có từng gọi ngươi không?”

“Có, có gọi hai lần. Lần đầu tiên sai tiểu nhân đến nhà bếpgọi đầu bếp làm một bát thịt kho tàu. Một lần nữa là đưa cho tiểu nhân mộtphương thuốc, bảo tiểu nhân tới dược phòng lấy thuốc.”

“Cốc chủ có khách nào ở bên không?”

“Có. Là một vị cô nương. Hai người họ có vẻ rất vui”, TriệuĐại Hổ thành thực trả lời.

“Ngươi không nhận ra cô nương ấy?”, Tạ Đình Vân hỏi.

“Không nhận ra. Tiểu nhân tuy đã trực ở đây hai tháng rồinhưng cốc chủ tổng cộng chỉ gọi có hai lần, đều là trong ngày hôm nay, Đại Hổđáp.

“Ngươi về nghỉ đi”, đợi Triệu Đại Hổ đi khỏi, Triệu KhiêmHòa thở dài một tiếng, nói: “Chắc chắn là Sở cô nương đã quay về. Nếu không vàolúc này, cốc chủ sẽ không ra ngoài”.

Tạ Đình Vân gật đầu: “Nhất định là cô ấy. Ông nhìn xem, dướiđất hãy còn thanh Ngư Lân Tứ Kim Kiếm. Bọc hành lý này hẳn cũng là của cô ấy.Cô ấy quay về chắc cốc chủ rất mừng, Sở cô nương khinh công rất tốt, có lẽ làđưa cốc chủ… đưa cốc chủ… ra ngoài uống rượu chăng?”, ông ta đoán, cũng cảm thấyđiều mình nói ra hơi hoang đường.

“Không đâu, chẳng phải cốc chủ đã gọi nhà bếp làm đồ ăn sao?Thịt kho tàu? Món này nhất định là làm cho Sở cô nương. Bản thân cốc chủ rất ítkhi ăn những món có vị nặng như vậy”, Triệu Khiêm Hòa nhìn tấm chăn Ba Tư đểtrên bàn, nói tiếp: “Kể cả có ra ngoài đi nữa, cốc chủ sao không mặc thêm y phục,tấm chăn lông đắp chân cũng không mang theo, lẽ nào Sở cô nương lại vô ý như thế?”.

Nghĩ một lúc, ông ta lại nói: “Liệu có phải người của Đườngmôn? Nhân lúc chúng ta uống rượu lén bắt cốc chủ đi rồi?”.

Tạ Đình Vân lắc đầu: “Người của Đường môn muốn vào cốc là rấtkhó, muốn vào tới Trúc Ngô viện lại càng khó. Không phải là người cốc chủ nhậnbiết vốn không thể vào đây. Huống chi, cốc chủ từ trước đến nay không để ngườikhác lo lắng, mỗi lần ra ngoài đều có dặn lại, tuyệt đối không có chuyện khôngnói năng gì mà biến mất”.

Triệu Khiêm Hòa nói: “Đấy là tôi đoán tình huống xấu nhất.Liệu có phải Sở cô nương bắt cóc cốc chủ rồi?”.

Tạ Đình Vân cười vang, nói: “Lão huynh lú lẫn rồi. Nếu Sở cônương muốn bắt cốc chủ còn cần đợi tới tận bây giờ sao? Tôi nghĩ quá nửa là haingười họ ra ngoài chơi rồi. Ngại chúng ta đi theo nên mới mất tăm mất tích nhưthế. Việc này dễ thôi, tôi lập tức đi hỏi người gác cổng là biết ngay”.

Triệu Khiêm Hòa nói: “Tôi không an tâm, ông cứ đi hỏi đi”,nói xong, chợt đưa mắt nhìn ra bên ngoài hành lang. Bên ngoài đang mưa lớn, gióthổi dãy đèn lồng đung đưa lắc lư. Lờ mờ, trong viện hình như có bóng người.

“Trong viện có người!”, tựa như có dự cảm chẳng lành, haingười lao ra ngoài.

Vừa nhìn thấy, mấy phần hơi rượu trong đầu hai người đã vìkinh sợ mà bay sạch!

Mộ Dung Vô Phong ngồi bất động trên chiếc xe lăn. Không nhữngtoàn thân trên dưới đã ướt sũng mà có vẻ như hoàn toàn mất đi tri giác.

“Cốc chủ!”, Triệu Khiêm Hòa chạm vào người chàng, làm gì cóchút hơi ấm nào?

“Nhanh gọi Trần đại phu và Sái đại phu”, Tạ Đình Vân khôngdo dự bảo, rồi bế chàng vào phòng ngủ thay toàn bộ quần áo ướt ra. Bắt mạch, mạchcực yếu, đã rất nguy kịch rồi. Tạ Đình Vân vốn là người trong võ lâm, không hiểubiết gì về y thuật, tuy có một thân võ nghệ nhưng vào giây phút sống còn nàycũng không dám làm bừa, chỉ đành đem hai lò sưởi ở thư phòng vào phòng ngủ. Đợitới mức cảm thấy một khắc tựa như thiên thu, Trần Sách và Sái Tuyên đã chạy tới.

“Trong phòng chỉ có thể để một lò sưởi, khí than quá nặng,tiên sinh không chịu nổi”, Sái Tuyên vừa vào cửa nói ngay.

Tạ Đình Vân vội vàng đem một lò ra khỏi cửa.

Trần Sách bắt mạch, than một tiếng, nói: “Lần này gay to rồi.Rốt cuộc tiên sinh đã dầm mưa bao lâu?”.

“Không biết, khoảng một canh giờ?”, Triệu Khiêm Hòa đoán.

Trần Sách cúi đầu, nói: “Hiện giờ mạch của tiên sinh đãkhông có nữa rồi”.

“Huynh nói sao?” Sái Tuyên chạy tới, đặt tay lên cổ tay MộDung Vô Phong, lo lắng nói: “Nguy rồi, đúng là không có!”.

Triệu Khiêm Hòa lo tới choáng váng, giậm chân nói: “Hai vịnhanh nghĩ cách đi, mạng của cốc chủ giờ trông cậy vào hai người đấy!”.

Sái Tuyên đã cắm trên đầu, trên người Mộ Dung Vô Phong mườimấy cây châm, không mảy may có chuyển biến, Sái Tuyên vội rút châm ra, dùng sứcđập xuống ngực chàng.

Triệu Khiêm Hòa đứng một bên, run rẩy hỏi: “Cốc chủ… cốc chủvẫn còn khí huyết?”.

“Không có mạch, lấy đâu ra khí huyết?”. Tạ Đình Vân đứng bêncạnh không giúp được gì, lo lắng tới mức mồ hôi ướt đẫm trán.

“Thế nào rồi?”, Sái Tuyên hỏi Trần Sách đang ở bên cạnh bắtmạch.

“Tim vẫn không đập. Nhanh lên không thì không kịp mất!”

“Tạ tổng quản!”, Sái Tuyên đột nhiên nói” Xin dùng nửa thànhcông lực vỗ ba cái xuống ngực tiên sinh”.

Tạ Đình Vân đưa tay, án theo lời dặn vỗ ba cái xuống ngực MộDung Vô Phong.

“Sao rồi?”, ba người khẩn trương nhìn Trần Sách.

Ông ta vẫn lắc đầu, không những mặt đã sợ đến tái nhợt màcòn có vẻ thương tâm, bật khóc: “Lần này, chỉ sợ tiên sinh thật sự sẽ qua đời mất”.

Sái Tuyên không để ý tới Trần Sách, tiếp tục bảo Tạ ĐìnhVân: “Tạ tổng quản, lần này… xin ông nâng thành hai thành công lực. Ta biết tiênsinh không chịu được, có thể có nội thương, nhưng giờ ta chỉ mong tim tiên sinhđập trở lại. Những cái khác để sau hẵng nói”.

Tạ Đình Vân thận trọng gật đầu, duỗi tay vận hai thành cônglực, lại vỗ xuống ngực Mộ Dung Vô Phong ba cái.

Chỉ nghe thấy Trần Sách reo lên: “Có nhịp tim rồi”, bốn ngườinhìn nhau, đều cảm thấy mừng rỡ vô hạn!

“Vẫn còn rất yếu”, Trần Sách nhíu mày: “Cũng không biết còncó thể kiên trì thêm bao lâu”, nói xong vội vàng đứng dậy: “Ta đến dược phòng lấythuốc, các vị ở đây trông tiên sinh”.

Triệu Khiêm Hòa thở phào một tiếng, cảm thấy hai chân nhũnra, nói: “Cốc chủ… sống lại rồi?”.

“Hiện giờ tạm thời sống rồi, nhưng còn rất khó nói”, SáiTuyên lên tiếng. Nhìn thấy trong mắt của Triệu, Tạ hai người vẻ lo sợ, SáiTuyên đành an ủi: “May là thân thể tiên sinh đã dần dần ấm lại rồi, chỉ cầnchúng ta cẩn thận một chút, nhất định tiên sinh có thể chuyển biến tốt”.

Trong lúc nói chuyện, Trần Sách đã bưng một bát thuốc và mộtviên dược hoàn lên.

“Răng cắn chặt, làm thế nào đây?”

Hai người ra sức mở miệng Mộ Dung Vô Phong, đổ bát thuốc vàomiệng chàng. Nhưng Mộ Dung Vô Phong “ọe” một tiếng, không những nôn toàn bộ thuốcra mà còn thổ ra một búng máu tươi.

Triệu, Tạ hai người nhìn đến ngây ra. Triệu Khiêm Hòa là ngườilàm ăn, đương nhiên rất ít khi thấy những cảnh thế này, kể cả là Tạ Đình Vânnhìn thấy cũng không tránh khỏi hoảng hốt.

Hai vị đại phu kia vẫn bình thường như không, lấy vải bănglau sạch máu trên ngực Mộ Dung Vô Phong, rồi lại đem số thuốc còn lại cho chànguống.

Lần này cuối cùng chàng cũng nuốt xuống, còn bật ho dữ dội.

Bốn người mặt sầu mày thảm nhìn Mộ Dung Vô Phong. Sái Tuyênkhông kìm được nói: “Tiên sinh còn có sức để ho… đây là việc tốt”.

Đợi cho đến khi cơn ho của Mộ Dung Vô Phong ngừng, chàng lạichìm vào giấc ngủ. Lúc này bốn người mới thở nhẹ một hơi. Trần Sách lưu lạitrông nom, ba người còn lại đi sang phòng bên thương lượng đối sách.

Sái Tuyên nói: “Tim tiên sinh vốn yếu, ngày thường mà quálao lực đều không tránh khỏi đập loạn nhịp. Sao có thể để nhiễm dù chỉ một chúthơi lạnh? Sao tiên sinh lại dầm mưa một mình trong Trúc Ngô viện?”.

“Bọn tôi cũng vừa mới tới, không biết đã có chuyện gì. Chỉbiết có thể có liên quan tới Sở cô nương”, Triệu Khiêm Hòa và Tạ Đình Vân nhìnnhau rồi lắc đầu.

Sái Tuyên nói: “Ai là Sở cô nương?”.

Triệu Khiêm Hòa nói: “Đó là… ài. Ông không quen đâu. Thờigian cô ấy ở đây cũng không quá hai ngày”.

Sái Tuyên thốt: “Sở cô nương ở trong Trúc Ngô viện?”, ai màkhông biết Trúc Ngô viện này, không có sự đồng ý của Mộ Dung Vô Phong, đếnchính học trò của chàng cũng không được vào.

Triệu Khiêm Hòa hắng giọng, nói: “Việc này… bên trong cóchút uẩn khúc, không tiện nói nhiều”.

Sái Tuyên thở dài một tiếng, chàng vốn là một người rất ítkhi thở dài: “Tình hình hiện giờ của tiên sinh vẫn rất nguy kịch. Chúng ta phảithương lượng xem ba tháng tới phải làm thế nào”.

Tạ Đình Vân kinh hãi nói: “Ý ông là, ba tháng tới tiên sinhcũng chưa thể khỏe lên?”.

“Đấy đã là ước đoán lạc quan nhất rồi. Ít nhất trong mườingày tới khả năng tiên sinh tỉnh lại là rất nhỏ, thậm chí bất cứ khi nào cũngcó thể… có thể…”, câu sau Sái Tuyên cảm thấy khó nói ra nhưng Triệu, Tạ hai ngườiđều hiểu rõ ý tứ trong đó.

“Tin tức này phải được giữ kín”, Triệu Khiêm Hòa nói, “Nếukhông trong cốc loạn đã đành, ngoài cốc cũng sẽ loạn”.

“Việc bên ngoài cứ để Quách tổng quản chủ trì đi. Hai ngườichúng ta trực ở đây. Về các đại phu, chỉ sợ không đủ người, Tạ Đình Vân nhìnSái Tuyên nói.

“Tôi với Trần đại phu ở lại đây, làm phiền Tạ tổng quản đi gọiVương đại phu tới. Để ba người chúng tôi lo liệu, tạm thời cũng đủ.”

“Là vị Vương đại phu nào?”, Triệu Khiêm Hòa hỏi, bên trong,bên ngoài cốc tổng cộng có ba vị đại phu họ Vương.

“Vương Tử Kinh. Anh ta đang trên đường về nhà người thân ởGiang Lăng rồi, chắc là vừa mới lên đường. Nếu bây giờ đuổi theo còn kịp.”

“Tôi đi đuổi theo”, Tạ Đình Vân nói rồi thoắt cái đi mấtkhông thấy đâu nữa.

“Ngô đại phu thì sao? Nếu như không đuổi kịp Vương đại phu,gọi Ngô đại phu được không?”, Triệu Khiêm Hòa hỏi.

Sái Tuyên thoáng nghĩ rồi nói: “Nếu là chữa cho người khácthì không thành vấn đề nhưng đây là cho tiên sinh. Lần trước Ngô đại phu… chẳngphải cũng đổ bệnh luôn sao? Tôi sợ cô ấy thấy tiên sinh bệnh thành như thế nàynhất định sẽ đau lòng quá độ rồi rối tung lên”.

“Cứ thế vậy. Chúng ta nói với bên ngoài rằng cốc chủ nhiễmphong hàn, phải nghỉ ngơi vài tháng. Năm ngoái ngài từng bệnh rồi, nói như thếcũng có thể qua mắt được mọi người.”

Sái Tuyên nói: “Tình hình hiện giờ, chỉ cần tiên sinh tỉnh lạilà được. Đợi tiên sinh tỉnh lại, mọi sự sẽ tốt thôi. Chính tiên sinh là đại phutốt nhất rồi”.

Triệu Khiêm Hòa gật đầu: “Tôi chỉ sợ… ài”, nói rồi đứng dậy,cùng với Sái Tuyên tiến vào phòng ngủ.

Mấy người túc trực bên Mộ Dung Vô Phong mười một ngày liền,đến áo cũng không thay, Mộ Dung Vô Phong vẫn hôn mê như cũ, không những khôngăn cháo mà uống thuốc cũng toàn phải ép vào, cả người gầy rộc hẳn đi. Đến sángsớm ngày thứ mười hai, chàng đột nhiên tỉnh lại.

Sái Tuyên và Trần Sách đang ở bên cạnh, mừng rỡ thốt: “Tiênsinh, ngài… ngài tỉnh lại rồi!”.

Bộ dạng của chàng không những vô cùng tiều tụy, yếu ớt màthân sắc cũng có chút hoang mang hoảng hốt, tỉnh lại rồi mà tựa như vẫn đang ởtrong mộng.

Không nói nhiều, Trần Sách lập tức đem đơn thuốc mình cùng vớiSái, Vương hai vị đại phu thảo luận viết ra đưa đến trước mặt Mộ Dung Vô Phong,hỏi: “Tiên sinh, đơn thuốc này bọn học trò kê đã ổn hay chưa?”, trong đầu nghĩnhân lúc Mộ Dung Vô Phong tỉnh táo phải để chàng xem đơn thuốc ấy còn thêm gìkhông, chỉ sợ chàng lại hôn mê tiếp.

Mộ Dung Vô Phong đến liếc cũng chẳng thèm liếc lấy một cái,mở miệng nói mấy chữ, âm thanh rất nhỏ, mọi người đều không nghe rõ.

“Tiên sinh, tiên sinh muốn nói gì?”, Sái Tuyên kề tai sát miệngchàng, chỉ nghe chàng lắp bắp mấy chữ: “Triệu… Triệu…”.

“Triệu tổng quản? Tiên sinh muốn gặp Triệu tổng quản?”

Chàng cũng chẳng còn sức gật đầu, chỉ đành chớp mắt.

Sái Tuyên vội vàng bước ra khỏi phòng, tới phòng bên kéo TriệuKhiêm Hòa túc trực suốt đêm vừa mới chợp mắt sang.

“Ngươi đi… đi tìm… Sở…”, tuy chỉ nói được vài chữ, TriệuKhiêm Hòa hoàn toàn hiểu ý chàng. Đi tìm Sở cô nương. Mười mấy ngày nay đúng làhồ đồ thật rồi, mọi người đều quên mất việc của Sở cô nương.

“Thuộc hạ lập tức đi ngay!”

Hai canh giờ sau, Triệu Khiêm Hòa quay lại Trúc Ngô viện,theo sau còn có một bà già.

Mấy vị đại phu đều kinh ngạc nhìn bọn họ.

Triệu Khiêm Hòa dẫn bà lão vào thư phòng, cung kính dângtrà, nói: “Thôi bà bà ngồi đây một chút, uống chén trà trước đã”.

Rõ ràng bà lão ít khi tiếp xúc với người ngoài, cử chỉ rấtngượng ngập. Cầm cái chén điêu khắc bằng bạch ngọc trên tay, nhìn đi nhìn lại,cuối cùng vẫn không dám uống.

“Đây là trà Lão Quân Mi vừa được đem tới, cho thêm vài lát sâm,mùi vị rất ngon, bà bà cứ nếm thử một chút. Nếu như thích, ở chỗ tôi còn mộttúi, lúc ra về sẽ tặng bà bà. Đây là ba mươi lượng bạc, gọi là có lòng thành”,Triệu Khiêm Hòa đặt ba đĩnh bạc trước mặt bà lão. Bà lão không nén được mừng ramặt, cười nói: “Cảm ơn lão gia”.

Triệu Khiêm Hòa vén mành bước vào, Mộ Dung Vô Phong đang nằmyên trên giường, hít thở vẫn còn chút gấp gáp.

“Cốc chủ khỏe hơn chưa?”, ông ta hỏi Sái Tuyên.

“Đã ăn một chút cháo, vẫn chưa thể nói chuyện. Nhưng tiênsinh một mực đợi ông quay lại, chưa hề chợp mắt”, Sái Tuyên khe khẽ nói bên taiTriệu Khiêm Hòa.

“Ừm. Các vị tạm thời ra thư phòng một lúc, cốc chủ muốn gặpmột người.”

Lát sau, tất cả mọi người đều ra ngoài. Triệu Khiêm Hòa dẫnbà lão tới bên giường Mộ Dung Vô Phong, lấy một chiếc ghế cho bà, nói: “Thôi bàbà, xin mời ngồi. Thiếu gia nhà tôi đang bệnh, không thể ngồi dậy nói chuyện”.

Thôi bà bà hỏi: “Thiếu gia mắc bệnh gì thế?”.

“Chẳng qua chỉ là nhất thời hoa mắt chóng mặt. Bà bà, phiềnbà đem mọi việc của Sở cô nương, từ đầu đến cuối, kể tỉ mỉ lại. Tốt nhất là ngườinhớ được gì đều nói hết ra.”

Nói rồi Triệu Khiêm Hòa bước tới trước mặt Mộ Dung Vô Phong,nói thầm vào tai chàng: “Tiên sinh, đây là Thôi bà bà, là bà đỡ của Thần Nôngtrấn”.

Người thanh niên nằm trên giường gắng sức ngước mắt nhìn bàlão một cái, gọi là chào hỏi.

Triệu Khiêm Hòa ra hiệu cho Thôi bà bà bắt đầu kể.

“Ngày hôm đó…”, Thôi bà bà nói.

“Ngày hôm đó là ngày nào?”, Triệu Khiêm Hòa vội hỏi.

“Hôm đó là tối đêm Nguyên Tiêu. Lão đang ở nhà dỗ cháu ănbánh thì có một tiểu nhị ở quán trọ Vĩnh Xương tới tìm lão, nhờ lão đi giúp mộtchuyến”, bà lão ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đã quá đêm rồi, lại mưa lớn nữa,lão vốn không muốn đi, nhưng tiểu nhị kia cho lão hai mươi lượng bạc. Mỗi lầnlão đỡ cho người khác chỉ được ba cắc bạc, trước giờ chưa bao giờ thấy nhiều tiềnđến thế, lão bèn nhận tiền rồi đi”.

“Tiểu nhị đưa lão đến quán trọ Vĩnh Xương, vừa năm mới, mọingười đều về nhà cả rồi, nơi ấy vắng vẻ yên tĩnh lắm, thực ra cũng chẳng có baonhiêu khách. Tiểu nhị dẫn lão tới một căn phòng, trong phòng có một cô nương mặcđồ trắng nằm trên giường, cô ấy ôm bụng, mồ hôi đầy mặt, lão nhìn cô ấy bụngchưa lớn, có lẽ là kinh nguyệt hằng tháng. Việc này là việc bình thường của nữnhân. Thế là bảo tiểu nhị đun một chậu nước nóng, lấy thêm vài chiếc khăn ấm.”

Nói tới đây, người nằm trên giường đột nhiên ho mãi không dứt,Triệu Khiêm Hòa vội chạy tới nâng chàng dậy, xoa nhẹ trước ngực một hồi cơn homới từ từ ngừng lại.

Triệu Khiêm Hòa nói: “Bà bà, người cứ nói tiếp đi”.

“Vâng”, Thôi bà bà nói tiếp: “Cô nương ấy nói, cô ấy họ Sở,là người nơi khác tới. Cô ấy hỏi lão có cách nào để giữ đứa trẻ trong bụng lạikhông. Lão thấy cô ấy còn rất trẻ, bộ dáng thì hình như chưa từng gả cho ai. Xảyra chuyện thế này, nếu như là người khác, chắc sẽ vì sợ phải sinh đứa bé mà uốngthuốc bỏ nó đi rồi, cô nương ấy thì rất lạ, nhất định muốn sinh đứa bé. Tiênsinh nói xem, chưa gả chồng mà sinh con, sau này phiền phức lớn lắm. Cô nương ấytuổi còn rất trẻ, không hiểu việc đời, cứ hồ đồ đòi giữ đứa bé. Lão nói với cô ấy‘Cô nương, cô nghe lão nói một câu, cô còn chưa gả cho ai, đứa bé này không giữđược’, cô nương kia nằm trên giường nước mắt đầm đìa nói ‘Bà bà, người ta lừacon uống thuốc, con của con chỉ sợ không giữ được. Xin người nghĩ cách chocon’, lão nghe thấy thế cũng có chút đau lòng. Nữ nhân cuối cùng vẫn là mệnh khổ,bèn hỏi cô ấy ‘Là ai lừa cô nương uống thuốc? Uống thuốc gì?’, cô ấy nằm đấy, mộtmực lắc đầu không chịu nói. Lão bèn nói ‘Lão chỉ là một bà đỡ, không biết khámbệnh. Nếu cô nương khăng khăng muốn giữ đứa bé này, nơi đây nhiều đại phu lắm,tìm một vị kê đơn thuốc, may ra còn có thể cứu được’. Không ngờ cô nương ấynghe mấy câu đó thì bỗng tức giận, ôm chặt lấy bụng nói ‘Đại phu… Con không muốngặp đại phu!’, nhưng bụng cô ấy đau đến mức không chịu nổi nữa rồi, thân dướiđã bắt đầu chảy máu. Lão bèn khuyên ‘Cô nương đã bắt đầu chảy máu rồi, đứa béchắc chắn không giữ nổi nữa. Cô nên nghĩ thoáng một chút’. Cô ấy nằm trên giườngkhóc thảm thiết. Lão bèn dùng nước nóng giúp cô ấy lau người, tắm rửa, một lúcsau bụng cô ấy đau rồi đẻ ra một thai nhi nữ đã thành hình. Lão sợ cô ấy nhìnthấy lại thương tâm, liền gọi tiểu nhị ra ngoài mua một cái hộp gấm, đặt thainhi vào trong. Cô ấy bèn nói ‘Bà bà, đưa đứa bé cho con, con muốn nhìn hìnhdáng của nó’, lão đưa cái hộp cho cô ấy, cô ấy mở ra nhìn thấy lại khóc thê thảmtưởng như đứt hơi”.

Thôi bà bà một mạch kể lại, không tránh khỏi miệng mỏi lưỡikhô, Triệu Khiêm Hòa vội đưa một tách trà, nói: “Bà bà, uống ngụm nước cho thấmgiọng”, rồi nhìn sang Mộ Dung Vô Phong, chỉ thấy chàng nhìn đăm đăm vào Thôi bàbà, hơi thở đứt quãng, lại nhớ lại những điều vừa nghe, trong lòng không khỏithở dài.

Thôi bà bà uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Lão thấy đứa béra rất nhanh, cũng chảy không nhiều máu, liền hỏi cô ấy đã uống thuốc gì. Khônggiấu lão tiên sinh, việc thế này lão gặp nhiều rồi. Chẳng lần nào mà máu khôngchảy mãi không dứt, đau đến chết đi sống lại. Lão thấy phương thuốc cô nương ấydùng cũng thật dễ chịu, nếu sau này người khác được dùng, há chẳng phải đỡ khổsở hơn nhiều sao? Ai ngờ Sở cô nương cười lạnh một tiếng nói ‘Thuốc, bà phải hỏicha của đứa trẻ. Hắn là kẻ chuyên kê thuốc đấy’, lão muốn hỏi lại nhưng cô ấykhông chịu nói. Một lúc sau cô ấy ngồi dậy, nhờ lão tìm tiểu nhị, bảo đem cái hộpgấm tới cổng lớn Vân Mộng cốc. Lão hỏi cô ấy đưa cho ai, cô ấy không nói, chỉviết vài chữ lên giấy. Nói cứ bảo tiểu nhị đưa cho người có tên trên giấy là được.Lão không biết chữ, cũng không biết cô ấy viết gì. Thế là đem hộp gấm đi, đưa chotiểu nhị hai lượng bạc, nhờ hắn cưỡi ngựa đưa đi ngay. Lão trở lại phòng, cô ấyđã ngủ thiếp đi, một lúc sau đột nhiên vùng dậy, nói với lão ‘Bà bà, đứa bé ấyđã đưa đi chưa?’, lão nói, ‘Đi rồi, cô nương bảo đưa đến cửa cốc, lão đã nhờ tiểunhị đưa đi rồi. Đã cho hắn hai lượng bạc, chắc chắn là đến nơi’, cô ấy hốt hoảngnói, ‘Bà bà, người mau gọi tiểu nhị lại, đứa bé ấy, con… con không gửi nữa’,lão nghe mà không sao hiểu nổi, nói với cô ấy, ‘Cô nương không nói lão cũngđoán được. Người cô nương gửi nhất định là cha đứa trẻ. Lão nhìn là biết, đúnglà một kẻ không có lương tâm’, cô ấy lo lắng đến đỏ hết mặt mũi, nói, ‘Không được,sức khỏe chàng không tốt, nhìn thấy chỉ sợ không chịu nổi. Bà bà, xin người gọitiểu nhị về đi’, lão bèn nói, ‘Tiểu nhị cưỡi ngựa đi rồi, lão chân yếu, làm saođuổi được’. Cô ấy nghe thấy thế từ giường ngồi bật dậy, mặc y phục, thoắt cáiđã không thấy đâu nữa, một lúc sau mới thấy cô ấy ôm hộp gấm quay về. Lão đã từnggặp qua bao nhiêu cô gái, cũng chưa thấy ai có thân thủ như cô ấy, vừa đấy thôicòn đang nằm trên giường, chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Có điều thân thể cô ấykhông khỏe, lúc về đến giường, lại chảy rất nhiều máu”.