Mê Cung Vô Hạn

Chương 6: Thoát khỏi mê cung




Editor: LeoMon

Bóng đêm rất nhanh buông xuống, đêm nay cảm xúc mọi người rõ ràng yên ổn hơn nhiều, mỏi mệt tuy rằng chưa hết, lại không cản trở bọn họ mặc sức tưởng tượng tương lai, cho dù Ngâm không giải thích kỹ càng tỉ mỉ về mê cung, thì mỗi người đều ý thức được, tất cả phát sinh ở nơi này sẽ thay đổi cuộc sống của bọn họ.

Bốn người ngồi trên khăn trải giường, một bên ăn đồ ăn một bên thảo luận thu hoạch hôm nay và suy đoán, Ngâm một bên lo đùa nghịch bài poker, không có ý đồ tham gia thảo luận.

"Thời điểm tiến vào mê cung tôi không nhận được bất kì báo trước nào, nói cách khác đây là một hình thức cưỡng chế, một khi đã như vậy, chúng ta chỉ có thể không ngừng rèn luyện và cường hóa bản thân......" Trịnh Trí Hi phân tích thế cục trước mắt, suy đoán kết quả về sau. "Tuy nhiên thể lực tiêu hao cũng là vấn đề lớn, tuy rằng ngẫu nhiên có thể nhặt được một ít đồ ăn, nhưng không đủ để kịp bổ sung năng lượng, chúng ta cũng không thể hi vọng khi chúng ta kiệt sức không di chuyển được, thì người kia sẽ cõng chúng ta đi."

Người kia là chỉ Ngâm ca, Trịnh Trí Hi cố tình đè thấp thanh âm, sợ Ngâm cách đó không xa nghe được.

"Quả thực thì, thể lực của tôi có chút theo không kịp, ngày mai tôi sẽ rời đi, Ôn Thư sao?" Mai Tử Ý mở miệng dò hỏi.

Ôn Thư hơi kinh ngạc, bởi vì theo hắn quan sát, trừ Ngâm đang ngồi bên kia, thì Mai Tử Ý là người bảo tồn thể lực tốt nhất trong số họ, bất quá Mai Tử Ý nếu nói vậy thì hẳn là có đạo lý riêng, "Tôi ngày mai cũng rời đi đi, có chút chịu đựng không nổi."

Trịnh Trí Hi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Dương Liễu, ngoài dự đoán mọi người, người phụ nữ duy nhất của đội ngũ lại do dự, hồi lâu mới mở miệng nói, "Cửa thông quan có vẻ cũng khó tìm, hôm nay mới tìm được hai cửa không phải sao, nếu Tử Nghiêu và Ôn Thư sốt ruột rời đi, thì tôi có thể chờ một chút."

"Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn nên nắm chặt thời gian nghỉ ngơi đi." Ánh mắt Trịnh Trí Hi dừng trên người Dương Liễu hai giây, kiến nghị nói.

Ôn Thư kỳ thật rất muốn nói ưu tiên nữ nhân, mình hoàn toàn có thể chờ đến cuối mới đi, bất quá xem Mai Tử Ý không có phản ứng gì, lại theo bản năng nuốt xuống câu buột miệng kia.

Bốn người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mê cung ban đêm so ban ngày tựa hồ càng thêm an tĩnh, cũng may độ ấm không quá thấp, thậm chí có thể nói là thoải mái. Đưa lưng về phía mấy người nằm xuống, Trịnh Trí Hi sờ sờ kiếm gỗ đào ban ngày tìm được, kiếm gỗ không sắc bén, chắc là dùng để công kích cương thi. Một khi đã như vậy, nếu Dương Liễu lưu lại cuối cùng, đối với mình ngược lại có lợi.

Ôn Thư lật người mấy lần, vẫn không đoán được suy nghĩ của Mai Tử Ý, cuối cùng chống cự không được mỏi mệt mới nặng nề thiếp đi.

Một đêm qua đi, bốn người ngủ an ổn, cả người được giải phóng, đỡ mệt hơn hẳn, không cần Ngâm nói thêm gì, bốn người đơn giản sửa sang lại, lúc sau liền tiếp tục đi theo Ngâm. Giống như ngày hôm qua, ở trong mê cung phức tạp rắc rối này, không biết Ngâm làm thế nào để phân rõ phương hướng, bọn họ hầu như không quay đầu lại.

Tình hình hôm nay có vẻ còn tốt hơn hôm qua, mọi người tuy không tìm được cửa thông quan nào, lại ngoài ý muốn gặp được lối ra của mê cung. Đó là khi bọn họ rẽ qua một góc vuông, dưới bức tường đá thẳng tắp không còn là màu xám trắng lạnh băng, mà là một thảm cỏ xanh tươi mát dạt dào sức sống, rất giống khung cảnh mà họ thấy sau cửa thông quan.

"Hiếm có thật, lối ra của mê cung, bất quá một lần cũng chỉ có thể cho một người đi qua, các người quyết định đi." Ngâm cảm thán một hơi, hiển nhiên lối ra của mê cung còn hiếm gặp hơn cả cửa thông quan.

Bốn người nhìn nhau, người đầu tiên mở miệng là Dương Liễu, "Tôi cảm thấy thể lực khôi phục cũng không tệ lắm, không sốt ruột."

Trịnh Trí Hi cũng gật đầu, "Được, vậy hai các cậu cứ quyết định trước sau đi, tôi có thể chờ cuối cùng."

Ôn Thư thấy loại tình huống này, bấy giờ mới phản ứng lại, chính mình còn tưởng ưu tiên nữ nhân, nhưng kỳ thật vị nữ nhân này mới không cần mình nhường cô, Ôn Thư lại nhìn về phía Mai Tử Ý, Mai Tử Ý thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ, vì thế mở miệng dò hỏi "Vậy tôi đi trước?"

Mai Tử Ý gật đầu, "Cũng được."

Ôn Thư thấy vậy cũng không từ chối, cất bước về phía đồng cỏ xanh lục ngoài mê cung kia, bất quá khi sắp bước ra ngoài vùng mê cung, vẫn quay đầu lại nói cảm ơn với Mai Tử Ý, Mai Tử Ý lộ ra biểu cảm mỉm cười nhạt nhẽo, phất phất tay.

Vừa lúc Ôn Thư đi qua giới hạn, lối ra mê cung quả nhiên lại lần nữa biến thành tử lộ, bức tường đá sừng sững kiến cố cao ngất không phá vỡ nổi, giống như khung cảnh mới nãy chỉ là ảo giác.

Số người trong đội ngũ lại lần nữa giảm bớt, mọi người tiếp tục lên đường, lộ trình kế tiếp an tĩnh đi rất nhiều, Trịnh Trí Hi tuy rằng vẫn luôn nỗ lực tìm đề tài nói chuyện, nhưng Mai Tử Ý luôn làm hắn có cảm giác người sống chớ lại gần, chỉ có thể thường thường nói chuyện với Dương Liễu vài câu.

Ôn Thư rời đi không bao lâu, mọi người lại phát hiện ra một cửa thông quan, Mai Tử Ý đẩy cửa đá ra, sau đó đi vào, hai người phía sau phất tay đưa tiễn, ngay cả trên mặt của Ngâm cũng không ức chế được ý cười.

Cửa đá phía sau chậm rãi đóng lại, ngửi được mùi không khí thanh nhàn, cả người có loại cảm giác sáng sớm tỉnh ngủ, đẩy cửa sổ ra cảm nhận không khí thoáng đãng.

Dưới chân là thảm cỏ xanh mềm mại, Mai Tử Ý mới xác định mình thật sự đã rời khỏi cái mê cung lạnh như băng kia, bất quá cảm giác này cũng chỉ là ngắn ngủn một cái chớp mắt, vào lúc cậu đạp lên cỏ xanh, cảm giác không trọng lượng quen thuộc lần nữa kéo đến, thân thể như rơi vào vực sâu không đáy.

Giây tiếp theo, Mai Tử Ý đột nhiên ngồi dậy, xung quanh vẫn là bóng tối dày đặc, dưới thân là chiếc giường mềm mại quen thuộc, trên người còn đắp chăn, nơi này chính xác là phòng ngủ của cậu. Lúc này, Mai Tử Ý đã không còn buồn ngủ, đứng dậy bật đèn, quan sát bốn phía.

Giữa phòng ngủ không có thay đổi nào, ngay cả cảm giác mệt mỏi trên người cũng tiêu tán hết, tiến vào mê cung trải qua giống như chỉ là một giấc mộng, bất quá khi cậu lấy từ trong túi áo ngủ của mình ra một chiếc răng cương thi cùng với một lá bài Át cơ, liền biết hết thảy đều không phải là cảnh trong mơ.

Mai Tử Ý khó hiểu đứng ở mép giường, răng cương thi là do chính cậu lấy được, nhưng mà lá bài poker này, chỉ có thể là Ngâm đã bỏ vào túi cậu, nhưng mà là khi nào, cậu hoàn toàn không có cảm giác. Ngâm vì sao lại để trong túi áo cậu một lá bài poker? Hắn thoạt nhìn không giống loại người sẽ làm ra hành động dư thừa.

Suy nghĩ hồi lâu không có đáp án, thời gian đã trở về lúc cậu đi vào giấc ngủ ngày đó, bởi vì không xác định được mình ngủ khi nào, nên cũng vô pháp biết được quy luật thời gian diễn ra, nhưng mà suy đoán không khó, thời gian ở thế giới mê cung hẳn là diễn ra độc lập, sẽ không ảnh hưởng đến thế giới hiện thực, điều này khá là thú vị. Nói chung, nếu cùng một không gian và cùng chia sẻ một duy độ thời gian, thậm chí còn không ảnh hưởng lẫn nhau, thì chỉ có thể do thế giới mê cung có tính độc lập tự chủ rất mạnh.

Mai Tử Ý đêm nay định sẵn là mất ngủ.

Mà ở trong thế giới mê cung, thân ảnh Mai Tử Ý nháy mắt vừa biến mất ở cửa đá, một tiếng đinh vang lên giòn, một chiếc chìa khóa kim sắc rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, Ngâm tiến lên nhặt chìa khóa, mở miệng cười, "A, hoàn thành, nhiệm vụ dẫn đường quả nhiên phiền toái thật đấy."

Trịnh Trí Hi và Dương Liễu không hiểu ra sao, hai người còn đang cảm thấy kỳ quái với chuyện từ trên không trung trống rỗng bỗng xuất hiện một chiếc chìa khóa, Ngâm đã xoay người rời đi, hơn nữa tốc độ lúc này của hắn cực kỳ nhanh! Hai người kinh ngạc không kịp suy nghĩ, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

Ngâm càng đi càng nhanh, Dương liễu và Trịnh Trí Hi phải chạy mới đuổi kịp hắn, cho dù Trịnh Trí Hi nỗ lực kêu gọi phía sau, Ngâm cũng không hề giảm tốc độ.

Vào lúc hắn dừng lại phát hiện cửa thông quan, Trịnh Trí Hi và Dương Liễu cơ hồ đã muốn khóc.

Trịnh Trí Hi nỗ lực áp chế hỏa khí trong lòng, một bên thở dốc một bên dò hỏi, "Anh chạy cái gì?"

Dương Liễu nhìn về phía cửa thông quan, đang suy tư nên dùng lý do gì để làm Trịnh Trí Hi rời đi trước, cô cũng đã biết phương pháp thoát khỏi mê cung, không muốn rời đi sớm như vậy.

Bất quá lúc này hai người cũng không cần rối rắm vấn đề đi trước đi sau, bởi vì người lựa chọn mở cửa là Ngâm, nhìn thấy Ngâm đẩy cửa thông quan ra một khe hở, hai người mới có chút hoảng sợ.

"Anh không phải nói sẽ dẫn đường cho chúng tôi thông quan ư?" Dương Liễu tiến lên hai bước rồi lại dừng, cô vẫn còn kiêng kị thực lực của Ngâm.

Chìa khóa kim sắc ở đầu ngón tay Ngâm linh hoạt chuyển động, nghe được dò hỏi, Ngâm quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người một cái, như cũ nở nụ cười công thức hoá, "Đúng vậy, nhiệm vụ dẫn đường chính là dẫn đường cho người mới thông quan, hiệu suất thông quan còn phải đạt được 50%, thật sự rất phiền toái, cũng may đã tìm được chìa khóa rồi, vậy thì không cần phải lãng phí thời gian với các người, các người không phải tự cho là thông minh sao? Tiếp tục nỗ lực lên."

Nói xong, Ngâm một tay đẩy cửa thông quan, sau đó thẳng thắn đi vào.

Cửa đá vào lúc Ngâm đi qua đã nhanh chóng đóng lại, biến thành vách tường kiên cố. Dương Liễu cùng Trịnh Trí Hi cuống quít tiến lên, bàn tay cũng chỉ có thể chụp được vách đá lạnh lẽo, tiếng gọi ầm ĩ trong không trung quanh quẩn, lại không người đáp lại.

Hồi lâu, Trịnh Trí Hi dẫn đầu khôi phục lý trí, "Không thành vấn đề, không có hắn dẫn dắt, chúng ta cũng có thể thông quan, còn không phải là tìm cửa thông quan ư, chúng ta có thể tìm được."

Dương Liễu không thể kiếm chế được khủng hoảng dâng lên trong lòng, cảm thấy có gì đó không quá thích hợp, người Tử Nghiêu kia có phải đã nhận ra vấn đề gì mà chính cô không phát hiện hay không, mới có thể lựa chọn rời đi, hơn nữa tại sao sau khi người đó đi qua thông quan, thì giữa không trung trống rỗng lại rơi ra chìa khóa?

Mai Tử Ý không biết chuyện gì đã xảy ra trong mê cung lúc này, nhưng cậu xác thật đã nhận ra một ít điểm mâu thuẫn, mê cung bắt cưỡng chế tiến vào đúng là không sai, mục đích của mê cung có vẻ là để sàng chọn, như vậy thì tồn tại người dẫn đường cũng coi như hợp lý, nhưng không hợp lý là ở chỗ, Ngâm tựa hồ là muốn dẫn dắt tất cả bọn họ thông quan, mà điểm này lại làm mất đi ý nghĩa sàng lọc của mê cung.

Còn có điểm thứ hai chính là cửa thông quan và lối ra khỏi mê cung, hai người chỉ có thể cho phép một người đi qua, phương thức thông quan có vẻ cũng không khác biệt, một khi đã như vậy, thì sao phải thừa thãi làm ra hai phương thức thông quan?

Điều này chỉ có thể giải thích rằng, hai cái thiết lập này thực ra là nhằm vào Ngâm, phương thức thông quan của hắn không giống với đám người mới bọn họ, chắc chắn là có tồn tại điều kiện để có thể rời đi, mà điều kiện để rời đi khả năng cao nằm trên người bọn họ. Mặc kệ điều kiện thông quan của hắn là gì, người đi ra trước sẽ an toàn hơn so với người ra sau.

LeoMon: Tình hình là tui đang "cắn thuốc" rồi:v không hẹn ngày có chương mới nha:v

Còn 1 chương nữa sẽ kết thúc phần đầu này...... nói chung là phần đầu ý mà, chưa thể mò ra cái gì hay ho được phớ hơm =)))))