Editor: LeoMon
Kể xong mọi chuyện, Trịnh Trí Hi không khống chế run lên một chút, đây cũng là lý do vì sao bốn người bọn họ đối với người đàn ông chơi Poker lại kiêng kị như thế. Bọn họ cần thực lực của người đàn ông này để sống sót, lại sợ hãi sức mạnh của hắn, đương nhiên, làm cho bọn họ kiêng kị nhất, là từ đầu đến cuối người nọ hoàn toàn không thèm quan tâm.
Không thèm quan tâm cương thi, thờ ơ với tên mập, rõ ràng hắn có năng lực giết chết cương thi lúc nó vừa xuất hiện, lại có thể im lặng mặc kệ tên mập nhiễm thi độc, để ít nhất tên mập cũng được chết bình yên, nhưng ngược lại, hắn ban phát cho gã nhiều lần hy vọng, sau đó thẳng tay ném gã xuống địa ngục.
Ôn Thư nghe xong chuyện trầm mặc hồi lâu, lại lần nữa cảm thán, may mắn người mình gặp được là Mai Tử Ý, bình tĩnh đến mức khác người. Nhìn tình hình lần này có vẻ, không chỉ mình hắn mở ra cánh cổng chứa cương thi, hơn nữa người mở cổng kia đã chết, cho nên cương thi mới có thể đổi mục tiêu công kích mới.
Tên mập thực ra khá may mắn, gã có lẽ đã mở ra một cửa an toàn, hơn nữa còn nhận được bao gạo nếp, mà may mắn của gã chỉ đến một nửa, cuối cùng giá trị còn lại chỉ bằng hai cái răng.
"Sắp đến giờ rồi." Không biết qua bao lâu, người đàn ông chơi bài Poker đứng lên, nở một nụ cười công thức hoá, nhìn về phía mấy người, "Sáu người, số lượng không tệ, chất lượng cũng không tệ."
Miêu tả giống hệt như một mớ hàng hóa, hiển nhiên làm sáu người cực kì không thoải mái.
"Người mới, các người khá may mắn đấy, lần đầu tiên vào mê cung được tiến vào mê cung cơ sở, hơn nữa còn gặp người hiền lành tử tế như tôi tới dẫn đường cho các người, các người có thể gọi tôi là Ngâm ca."
Dương Liễu, người vẫn luôn không nói chuyện, nhỏ giọng dò hỏi, "Là Ngâm trong tiếng bạc kêu* sao?"
Người đàn ông chơi bài Poker duy trì mỉm cười, nói, "Không, là Ngâm trong tiếng rên rỉ."
Mọi người "......"
*đoạn này đọc cả qt hay tiếng trung tui đều thấy hơi tối nghĩa, nên dịch theo ý hiểu của tui, có thể hơi sai bản gốc, mn thông cảm nhóe:<
Ngâm ca, người tự xưng là hiền lành tử tế, nói tiếp, "Như các người chứng kiến, nơi này là thế giới mê cung, cấu thành từ ba yếu tố chính, địa hình rắc rối phức tạp, cửa đá bí mật, và kẻ truy đuổi. Mê cung cơ sở là mê cung có hệ số nguy hiểm thấp nhất, các con đường nhỏ trong mê cung sẽ không thay đổi theo thời gian, bên trong cánh cửa là thưởng hay phạt có thể dựa vào do thám mà biết, kẻ truy đuổi thực lực không mạnh, đại bộ phận chúng đều là thứ đã tồn tại trong nhận thức chung của quần chúng."
Ngâm giảng giải cực kì giản lược, mà tất cả những gì hắn nói cũng là thứ bọn họ có thể tự nhận ra được trên đường tới đây, bất quá lúc này, mọi người đều chỉ muốn biết phương pháp thoát khỏi mê cung. Ngâm tựa hồ cũng biết mọi người suy nghĩ gì, tiếp tục nói, "Phương pháp để thoát khỏi mê cung là tìm được cửa thông quan, bất cứ cánh cửa nào các người tìm được đều có khả năng là cửa thông quan, đương nhiên, cũng có khả năng là cửa tử."
"Như vậy thì kế tiếp, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian của nhau, đi thôi, tôi dẫn các người theo, ai bảo tôi là người có tiếng hiền lành cơ chứ." Ngâm sớm đã thu bài poker vào túi, lúc này hai tay trống trơn, dẫn đầu đi vào một đường nhỏ bên trong.
Sáu người còn lại thấy thế, cũng lập tức đuổi theo, mấy người không nói gì, đều tự hỏi những lời mà người đàn ông kia vừa nói. Nói thật, trải qua gần hai ngày lăn lộn, đói bụng, khát nước, mệt nhọc, hoảng sợ đã từ từ tiêu hao hết tinh lực của mọi người, mà Ngâm tựa hồ đối với loại tình huống này cực kì vừa lòng, không cần phải trả lời những vấn đề lắt nhắt lặt vặt mãi không hết, cũng không phải chịu nghi ngờ hay khiêu khích của mọi người.
Mai Tử Ý tuy rằng tinh thần cũng không tệ lắm, lại không mở miệng dò hỏi, cho dù cậu có rất nhiều nghi vấn, tỷ như mê cung này là cái gì, ngoài mê cung cơ sở còn có những loại mê cung nào, sau khi thoát khỏi mê cung sẽ xuất hiện cái gì..., kỳ thật đều là những câu hỏi mà đại bộ phận người mới đều muốn biết, chỉ là thoạt nhìn, có vẻ Ngâm cảm thấy mấy câu hỏi không nhất thiết phải trả lời, hoặc là nói đến bản thân hắn cũng không biết đáp án?
Bên trong mê cung to lớn chỉ còn lại tiếng bước chân hỗn độn của mọi người, Ngâm đi phía trước thản nhiên tản bộ, người phía sau đã thở hổn hển như trâu, Dương Liễu là nữ, thể chất yếu kém, còn có Lưu Hi Tồn, dáng người như cây gậy trúc đã phải dựa tường đi lên, khoảng cách giữa người đầu vào người cuối không ngừng bị kéo ra.
"Có thể nghỉ ngơi một chút không? Hai người bọn họ không chịu được nữa rồi." Lên tiếng là Trịnh Trí Hi, hắn lúc này mồ hôi đầy đầu, tuy rằng ngoài miệng nói hai người bọn họ, nhưng chính hắn cũng tới cực hạn rồi. Tình hình của Từ Cương khá hơn một chút, dù sao gã cũng thường xuyên làm lao động chân tay, im lặng đi tới.
Ngâm tựa hồ giờ mới nhận ra tình hình của mọi người, lộ ra thần sắc hơi kinh ngạc, "Xin lỗi, không chú ý tới tình huống của các người, vậy chúng ta dừng lại nghỉ ngơi đi." Nói xong nở một nụ cười công thức hoá.
Trong nháy mắt mọi người đều có cảm giác da đầu tê dại, đồng loạt tự dưng nhớ đến gã mập lần trước, Dương Liễu và Lưu Hi Tồn lập tức đứng thẳng, "Chúng tôi không sao, không cần nghỉ ngơi." Trịnh Trí Hi tựa hồ cũng ý thức được điểm này, khẽ cắn môi, duỗi thẳng sống lưng.
Ngâm thờ ơ nhún nhún vai, "Vậy đi thôi."
Cũng may đi một đoạn đường không quá xa, Ngâm ở phía trước ngừng lại, nhìn bên tay trái vách tường, "Yo~ phát hiện một cánh cửa này, các người ai mở thử xem, nói không chừng chính là cửa thông quan đấy."
Mấy người lập tức vây quanh, phát hiện trên vách đá đúng là có một cánh cửa, Ôn Thư phản ứng đầu tiên là lui về phía sau một bước, hiển nhiên lần mở cửa ra cương thi trước kia đã để lại ấn tượng sâu đạm cho hắn, Ngâm thấy thế ánh mắt lộ ra một tia hiểu rõ và thích thú.
Bốn người Trịnh Trí Hi đi lên, bọn họ đến chỗ cột phát sáng kia khá sớm, nhưng không biết là do không cẩn thận quan sát mê cung hay là vận khí thật sự quá kém, bốn người họ ai cũng chưa từng phát hiện ra cửa đá, lúc này là lần đầu tiên nhìn thấy cửa đá, đều nhịn không được tò mò thấp thỏm.
"Một cửa thông quan chỉ có thể cho phép một người đi qua, các người ai muốn thì có thể thử một lần." Ngâm bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, bốn người đều khẩn trương, vừa sợ mình gặp phải nguy hiểm, lại lo mình bỏ lỡ cơ hội thoát khỏi mê cung.
"Chúng ta có thể nghe tiếng phía sau cửa để xem xét tình hình, có lẽ sẽ có nhắc nhở đấy." Ôn Thư đề nghị, kỳ thật phương pháp này là Mai Tử Ý dạy hắn, mà trước đó, Ngâm có giải thích qua các cửa trong mê cung cơ sở có thể do thám được, chỉ là xem bộ dáng của Mai Tử Ý, có vẻ sẽ không tính toán mở miệng.
"Ý kiến hay, chúng ta mỗi người có thể kiểm tra cửa đá một lần, như vậy nếu mở sai cửa, cũng không trách được người khác." Đôi mắt Trịnh Trí Hi sáng lên.
Sáu người nhanh chóng thương lượng trình tự nghe ngóng, đầu tiên là Dương Liễu, cô cẩn thận chạm tay đến từng góc của cửa đá, sau đó ghé sát tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong, nhưng cuối cùng cau mày lùi lại, "Tôi không nghe thấy gì hết."
Mấy người nhìn nhau, người thứ hai là Từ Cương mới từ từ tiến lên, bất quá không khác gì tình huống của Dương Liễu, lắc lắc đầu, "Không động tĩnh."
Trịnh Trí Hi trầm ngâm, nhưng hắn cũng không sốt ruột, chờ mọi người kiểm tra xong, hắn mới đi lên, vừa lui vừa có chút khó hiểu, hắn cũng không nghe thấy âm thanh gì sau cửa đá.
Lần này mọi người đều gặp khó khăn, không biết phía sau cửa là an toàn hay nguy hiểm.
Mai Tử Ý nhìn thần sắc mọi người, dò hỏi Ôn Thư đứng cạnh, "Còn cậu?"
Ôn Thư có chút chần chờ, hắn đúng là có nghe được một âm thanh cực kì mỏng manh đằng sau cửa đá, nhưng âm thanh kia quá nhỏ, hắn không thể nói rõ được đó là âm thanh gì, "Tôi cũng không biết."
Mai Tử Ý hạ nhỏ giọng nói, "Là tiếng gió."
Ôn Thư đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới rõ ràng, trong toàn bộ bề mặt của mê cung đều không có gió, nếu sau cửa có tiếng gió, khả năng cực lớn đấy có thể là cửa thông quan! Ôn Thư nhìn về phía Mai Tử Ý, ý dò hỏi cậu có muốn mở cửa hay không. Mai Tử Ý hơi lắc đầu, cậu còn muốn ở lại xem xem phương pháp rời khỏi mê cung khác, cũng chính là cửa ra của mê cung.
Cuối cùng, Từ Cương là người lựa chọn mở cửa, ba người còn lại càng thêm cẩn thận, bốn người bọn họ trước đều chưa từng mở cửa, vô pháp xác định được nguy hiểm sau khi mở cửa, bất quá đã có Ngâm ca bảo sẽ mang cả đội thông quan, tự nhiên cũng không nóng nảy nữa.
Từ Cương tuy là người lao động chân tay, nhưng cũng không phải hạng ngu ngốc, gã biết ưu thế lớn nhất của mình là thể lực, nhưng theo thời gian trôi qua, cái ưu thế này cũng sẽ dần biến mất, không bằng khi mình còn sức lực thì liều một lần, huống chi hiện tại vẫn còn là ban ngày.
Từ Cương đặt tay lên cửa đá, bắt đầu dùng lực, vốn tưởng rằng sẽ rất khó đẩy, kết quả cửa đá nhẹ nhàng mở ra một khe hở, một trận gió nhẹ nhàng phất qua, Từ Cương bỗng ngửi thấy mùi đồng cỏ xanh ngát, tinh thần sảng khoái lên, trực tiếp dùng sức đẩy toàn bộ cửa đá ra. Hiện lên tầm mắt là một đồng cỏ xanh mướt sau mưa, cách đó không xa còn có một dòng suối phản xạ ánh sáng lấp lánh liễm diễm, khung cảnh xinh tươi toả sáng so với mê cung lạnh băng hình thành đối lập rõ ràng.
Không cần giải thích nữa, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, đây là cái gọi là cửa thông quan!
Không do dự, Từ Cương lập tức đi vào cửa đá, vào lúc toàn bộ thân thể gã đi qua ranh giới của cửa đá, khung cảnh tươi đẹp đằng sau cửa biến mất theo, cửa đá trước mặt một lần nữa biến lại thành nham thạch cứng ngắc, cửa thông quan quả nhiên chỉ cho đúng một người thông qua, sau đó lập tức biến mất.
Trong mắt Dương Liễu toát ra một tia hối hận, lại không lên tiếng, Trịnh Trí Hi nắm chặt tay, chủ động lên tiếng trấn an, "Xem ra đây là cửa thông quan, cố lên, chúng ta cũng có thể làm được."
Ngâm lại lộ ra nụ cười công thức hoá, "Vậy tiếp tục đi thôi."
Lúc này đây, cảm xúc của mọi người đều tăng vọt, hiển nhiên khi tận mắt nhìn thấy khung cảnh phía sau cửa thông quan, mỗi người đều nhiều lên vài phần kiên định.
Kế tiếp, dưới sự dẫn dắt của Ngâm ca, bọn họ lục tục phát hiện thêm vài cánh cửa đá, mấy người đầu tiên đều dùng phương thức lắng tai nghe tiếng động để kiểm tra, ngoại trừ một cánh cửa phát ra âm thanh gào rống ầm ầm, bất quá một cánh cửa đá khác cũng không phải cửa thông quan, mà là một mật thất có thanh kiếm gỗ đào, trong đó còn có một túi bánh mì và một chai nước.
Mở ra mật thất này là Trịnh Trí Hi, sau khi dò hỏi cẩn thận ý kiến của Ngâm ca đang thản nhiên đứng làm nền, Trịnh Trí Hi liền giữ lại thanh kiếm gỗ đào, còn bánh mì và nước, hắn sảng khoái chia sẻ cùng mọi người, tuy rằng như vậy cũng không giải quyết triệt để đói khát, nhưng cũng bổ sung được thể lực.
Lúc sau mọi người lại mở được ba cánh cửa, phát hiện một túi gạo nếp nhỏ, hai cái bánh mì, hai chai nước. Với tình huống như thế, việc thăm dò mê cung dường như nhẹ nhàng đi không ít, hơn nữa sau khi dò hỏi Ngâm ca liền biết được, đạo cụ được phát hiện ra trong mê cung này, có một số thứ có thể mang vào các mê cung tiếp theo.
Mọi người đỡ sợ hãi và bất an đối với mê cung, hơn nữa bên cạnh có Ngâm ca sức mạnh cường đại đi cùng, dần dần cũng không còn sốt ruột rời khỏi mê cung như trước nữa, việc thăm dò mê phảng phất biến thành tham gia trò chơi thám hiểm kích thích.
Nhìn tất cả những điều này, Ngâm trước sau vẫn duy trì nụ cười công thức tiêu chuẩn, mặc kệ mọi người làm cái gì, hắn đều không thèm để ý.
Sắc trời dần tối, mọi người lại lần nữa phát hiện ra một cánh cửa đá, lúc này đây, Mai Tử Ý như cũ nghe được phía sau cửa có tiếng gió rất nhỏ, lựa chọn rời đi lần này là Lưu hi tồn, thiếu niên này y hệt cây gậy trúc, bộ dạng mệt mỏi nằm liệt trên đất, không muốn tiếp tục lăn lộn trong mê cung.
Cửa đá mở ra, phía sau cửa quả nhiên là cảnh tượng sinh động ấm áp, Trịnh Trí Hi tỏ vẻ chúc phúc, ngay cả Dương Liễu ít nói cũng cổ vũ hắn về sau rèn luyện tập thể hình nhiều một chút, Lưu Hi Tồn phất phất tay chào mọi người, rảo bước tiến vào cửa.
"Trời sắp tối rồi, tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục." Ngâm không biết khi nào lại móc ra bộ bài poker, đang soạt soạt xoát bài.
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, đi cả một ngày, nói không mệt là giả, bất quá cảm giác hưng phấn cũng là thật. Dương Liễu lấy đồ đạc thu hoạch được ban ngày để lên khăn trải giường trải trên mặt đất, ra hiệu mọi người ngồi xuống, Trịnh Trí Hi cũng bắt đầu chia phần bánh mì và nước uống, không khí nhẹ nhàng phảng phất như một lần ăn cơm dã ngoại.
Ngâm như cũ ngồi ở vị trí cách mọi người một đoạn, không coi ai ra gì tự đùa nghịch bài poker trong tay, nhìn khung cảnh hài hòa trước mắt, bỗng nở nụ cười ý vị thâm trường.