Mây Trời Ngập Nắng

Chương 5: Trở về




Bạn nhỏ đáng yêu ở dưới đang cúi gằm xuống, nhìn đăm đăm vạch trắng trên nền sân tập, đầu óc rối bời khó chịu. Lâm Vũ thề là mười mấy năm nay cậu sống chưa có bối rối vì ai nhiều đến như vậy, càng không khi người đó là người lạ.

Lâm Vũ đưa tay giật giật chúm tóc mai, lại giật giật chúm tóc sau đầu, cơn đau khiến cậu hoàn hồn đôi chút.

Lâm Vũ nghĩ một chút, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, nơi ấy không còn dáng người cao cao của Duy An nữa, chỉ để lại một khoảng không với trần nhà trắng. Lâm Vũ có chút mất mát nhỏ.

Tâm hồn dạo này của cậu luôn xao động, mà lí do xao động lại là do cậu bạn Duy An không thân, không quen, gặp nhau đến bây giờ mới là lần thứ bốn. Du Hiểu mà biết Lâm Vũ để ý một người từ lần đầu tiên thì chắc cậu bạn khóc mất thôi.

" Nghĩ gì thế?"

Tiếng của Tiến Văn truyền đến bên tai, trước mắt Lâm Vũ bị một bóng râm che phủ cùng đôi giày thể thao màu nâu đất.

Lâm Vũ ngước mắt lên nhìn, đối diện với đôi mắt sắc của Tiến Văn khiến cậu có chút khó chịu, cậu nhăn mày hỏi: " Liên quan gì đến cậu?"

" Ừ, đúng là không liên quan." Tiến Văn trầm ngâm nhìn khuôn mặt cậu, ý cười bên khóa miệng thêm một chút.

Hắn quay đầu với lấy chai nước suối, không chút ý tứ ngồi xuống bên Lâm Vũ, vai hơi đẩy vai cậu.

" Uống nước không?"

" Không cần."

Mình không thích thì mình không cần nói nữa.

Lâm Vũ nghĩ trong đầu, nếu tên này còn nói chuyện không đâu nữa là cậu sẽ đứng lên về ngay.

Tiến Văn đúng làm theo những gì cậu muốn trong lòng, không nói nữa, chỉ là người hơi dựa vào, khoảng cách gần này khiến cậu không thích ứng được mà hơi nghiêng người sang chỗ khác, mày hơi nhíu lại.

Tiến Văn thế mà tiện đà ngả người gần như là muốn dựa vào người cậu. Lâm Vũ không chịu được nữa, lấy khuỷu tay đẩy hắn ra, giọng không mấy thiện cảm: " Làm trò gì đấy?"

" Có làm gì đâu." Tiến Văn không biết ý tứ, cứ thế dựa hẳn vào tay cậu, nở nụ cười thiếu đánh.

Lâm Vũ không đỡ được, người Tiến Văn to hơn người cậu, lại tập thể thao nên cân nặng hơn hẳn, cánh tay bị hắn đè mòi nhừ dần dần rũ xuống: " Không làm gì thì ngồi lên, tay tôi mỏi."

Hắn nhìn cậu, mắt nhìn đầu mày hơi nhíu lại cùng cánh tay gầy gầy hơi run của cậu, người cũng thẳng hơn, không dựa vào người cậu nữa. Lâm Vũ thấy vậy thì đứng hẳn dậy, không nói một lời đi ra ghế đá gần đó. Chân cậu vừa đi được một bước thì cổ tay đã bị Tiến Văn bắt lấy, kéo lại.

Tên này bị khùng à? Lâm Vũ bực dọc nghĩ, quay người lại nhìn bàn tay to đang nắm lấy cổ tay mình, lại nhìn cậu con trai đang nghiền ngẫm suy nghĩ cái gì kia. Tay cậu hơi đung, ấn ngón trỏ lên trán Tiến Văn, hỏi: " Có việc gì?"



Tiến Văn như được đánh thức khỏi mộng, hắn nhìn ngón tay trỏ của cậu vừa thả tay cậu ra, lười nhác nói: " Kết bạn FB nhé?"

Lâm Vũ không có quá nhiều kiên nhẫn nhìn hắn, hỏi lại: " Để làm gì?"

Hắn cũng dường như không nhìn ra sự khó chịu của cậu, cười nói: " Em gái tôi va phải tiếng sét ái tình với cậu, con bé muốn tôi xin FB của cậu. Cậu hiểu mà, con gái dễ ngại."

Lâm Vũ nhìn hắn, nhớ lại một chút thì hình như Tiến Văn có một cô em gái thì phải, kém hơn một tuổi. Cậu cậu hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra: " Tên FB là Lâm Vũ, ghi thêm 11-8 ra."

" Lâm Vũ ( 11-8)?" Tiến Văn vui vẻ lấy điện thoại ra, mở thanh tìm kiếm tìm. Tìm một cái đã có kết quả, hắn ấn kết bạn, Lâm Vũ cũng nhanh chóng ấn chấp nhận. Tiến Văn nhìn trang cá nhân của cậu, bật cười nói: " Cậu đặt tên cũng đơn giản ghê ha, tên khác lại đặt tên lớp, người ta nhìn còn tưởng là ngày sinh của cậu đấy."

" Đặt vậy cho dễ." Lâm Vũ không để ý hắn nữa, quay gót bỏ đi, để hắn ở đó nhìn cậu hồi lâu rồi cũng đứng dậy tập luyện.

Lâm Vũ với Hải Dương đi đến hơn sáu giờ thì về. Cậu cất xe xong thì cùng Hải Dương đi vào. Bậc cửa nhà để một khoảng trống nhỏ để giày, hai anh em thế mà lại nhìn thấy một đôi giày thể thao màu xanh lạ mắt. Hải Dương nhìn Lâm Vũ hỏi: " Nhà mình có khách à?"

" Không biết, không thấy mẹ bảo gì." Cậu nhún vai một cái tỏ ý không biết.

Hai anh em cất xong giày thì bước vào nhà, nhìn sang phòng khách có ba người đang nói chuyện, Lâm Vũ tò mò lại gần nhìn xem thì bất ngờ không thôi.

Chị Lan Anh về rồi!

Lan Anh ngồi ghế đơn, bên cạnh là vali cùng vài túi hành lí của chị. Lan Anh năm nay 23 tuổi, chị là du học sinh, vừa tốt nghiệp một trường Ngoại Ngữ bên Hàn Quốc. Tính đến nay đã hơn bốn năm chị chưa về nhà rồi.

" Chị hai?"

Hải Dương đi sau Lâm Vũ ló đầu ra thốt lên, thằng bé mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chị, tự dưng viền mắt lại hồng hồng, đôi mắt đen láy trực khóc.

Lan Anh nghe tiếng gọi thì quay sang nhìn, nhìn hai đứa em cao lớn mà lòng vui, lại nhìn Hải Dương sắp khóc đến nơi mà buồn cười. Chị vẫy tay gọi hai đứa lại, trong giọng nói có chút trêu đùa: " Khóc cái gì thế này? Chị về xúc động đến thế ư?"

" Em đâu có khóc!" Hải Dương đưa tay chặn lại ít nước mắt sắp rơi xuống, chạy ào đến ôm chầm lấy Lan Anh.

Chị cười khẽ xoa mái tóc đen bồng bềnh của em, bông đùa hai ba câu dỗ đứa em út hay khóc nhè này trong lòng. Chị lại nhìn lên Lâm Vũ, người em này của chị mấy năm trước lúc chị đi học đại học cũng không nói một lời, nhất quyết bám vạt áo của chị không cho đi.

Lớn tướng rồi, Lan Anh cảm khái trong lòng. Không biết từ bao giờ mà cậu em trai nhỏ níu vạt áo của chị không cho chị đi, rồi bần thần đứng giữa sảnh chờ cùng bố mẹ, em trai tiễn chị xuất ngoại ấy đã cao lớn, mặt mày sáng sủa, không khóc không cười, không nghịch không quấy nữa rồi. Bốn năm nói ngắn không ngắn, dài cũng chẳng dài, chị đã thay đổi so với bốn năm trước, hai cậu em bé xíu của bốn năm trước cũng trở lên lạ lẫm hẳn.

Lan Anh thả Hải Dương ra, dang tay về phía Lâm Vũ: " Ôm chào mừng chị về chứ nhỉ?"

Lâm Vũ nhìn chị hơi ngẩn người, lát sau sải bước đến, vừa mỉm cười vừa ôm lấy chị, nói: " Mừng chị về nhà."

Lan Anh ở bên Hàn bốn năm, nay về mẹ Hoa nấu một bàn thức ăn nhiều ơi là nhiều, bốn bố con nhìn mà mắt hoa, Lan Anh cũng bất ngờ nhìn cả bàn thức ăn này. Chị ngẩng lên nhìn mẹ Hoa, hỏi khẽ: " Mẹ làm cho năm người chúng ta hả?"

" Đúng rồi, ăn đi, được bữa về nhà phải ăn nhiều chút." Mẹ Hoa sảng khoái gật đầu, tiện tay gắp cho mỗi đứa con tôm chiên xù.

Mẹ Hoa nhìn Lan Anh, lại gắp tiếp cho chị miếng thịt quay, hỏi: " Thế cô cả lần này về có mang con rể về cho mẹ không thế?"

Lan Anh nghe vậy hơi nghẹn, nuốt miếng cơm đang nhai dở xuống, có chút xấu hổ nói: "...Có ạ."

Giọng chị khẽ, nói xong thấy hơi ngại mà mím môi lại. Mẹ Hoa với bố Thành nghe vậy mắt sáng lên hỏi lại: " Thật á? Bố mẹ có con rể rồi á?"

Lan Anh lấy lại bình tĩnh, hiền hòa gật đầu nói lại với hai người: " Đúng ạ, anh ấy người Trung, cùng học ngành phiên dịch giống con. Lần này anh ấy cũng về nhưng sẽ về muộn hơn một, hai tháng."

" Ai ui" Mẹ Hoa thốt lên, vui vẻ cười không dừng được, hỏi tiếp: " Thế hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"

" Hơn hai năm ạ."

" Hơn hai năm mà không thấy ho he gì với mẹ cả. Con ra mắt gia đình bên đó chưa?"

Lan Anh buông bát xuống nói với mẹ Hoa: " Rồi ạ, tháng trước vừa mới đi. Gia đình anh ấy tốt lắm, con ngồi nói chuyện với mẹ anh ấy cả một buổi tối."



" Như thế là tốt rồi." Mẹ Hoa nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của Lan Anh mà yên lòng hơn chút. Bà nuôi con gái ăn học hai mươi ba năm không thể để con bé vì gả vào gia đình không tốt mà làm lỡ cả đời được.

Bố Thành nhìn Lan Anh, ông cười bảo: " Vậy bao giờ thằng bé về đây thì bảo bố mẹ trước, làm một mâm cơm gặp mặt."

Lan Anh gật đầu bảo vâng. Lâm Vũ với Hải Dương suốt cả cuộc nói chuyện chỉ nghe không nói. Mãi đến khi cả hai rửa bát xong, Hải Dương mới nghĩ đến cái gì đó, thằng bé sững lại ở cửa phòng bếp chặn luôn đường đi của Lâm Vũ.

" Đứng đây làm gì?" Lâm Vũ nghiêng người nhìn mặt Hải Dương, tay hơi đẩy thằng bé lên phía trước.

Hải Dương như khó hiểu quay lại hỏi cậu: " Vừa nãy chị hai bảo chị có người yêu rồi?"

" Đúng." Lâm Vũ tựa người vào cạnh cửa, khoanh tay chờ Hải Dương nói tiếp.

" Chị còn bảo tháng sau đến nhà mình?"

" Đúng."

Một câu trả lời của Lâm Vũ như điều kì quái gì đó trong đầu của Hải Dương bùng nổ, thằng bé quay về phía phòng khách hét lên: " Sao chị mới về đã muốn đi lấy chồng vậy!?"

Hải Dương không tin được chị mình đi bốn năm vừa về đã muốn đi lấy chồng luôn, mà chồng mãi tận bên kia. Thằng bé nhìn chị, kì kèo: " Hay là chị đợi thư thư thời gian nữa rồi hãng lấy chồng nhé?"

Lan Anh cũng không phụ sự kì vọng, chị ngả người tựa vào thành ghế hỏi: " Thư thư là bao lâu?"

" Tầm bốn năm nữa?" Hải Dương đưa ra giá, thấy rất hợp lí.

" Bốn năm dài quá, lỡ ảnh chê chị rồi thì sao?" Ý cười trong mắt Lan Anh càng tăng.

" Thì em đập ổng chứ sao." Hải Dương không chấp nhận chị mình bị chê, thằng bé hùng hổ bảo vệ chị mình.

Lâm Vũ xem đủ rồi, thấy rất vui nên can lại: " Chị đừng trêu nó nữa, hai ba câu nữa là khóc thật đấy."

Lan Anh bật cười thành tiếng nhìn cậu út còn đang ngơ ngác không hiểu gì, bố mẹ cũng không nhịn được vỗ vai Hải Dương nói thằng bé dễ tin người quá. Bấy giờ thằng bé mới biết mình trêu, rầm rì nói " con không có" rồi không nói không rằng kéo cái ghế gỗ lùn lùn nhích lại gần Lâm Vũ, ngồi sau chọc lưng cậu cả buổi.

Bố Thành lướt điện thoại như nhớ ra cái gì mà vỗ đùi một cái: " À bố quên không nói cái này."

" Cái gì thế ạ?" Ba chị em đồng loạt nhìn ông.

Bố Thành hắng giọng, tuyên bố: " Một tháng nữa nhà mình sẽ chuyển sang nhà mới gần ngay trường của Vũ nhé."

Bố Thành nói xong rất vui vẻ mở tấm ảnh trong máy ra cho cả nhà xem. Ảnh chụp một căn nhà hai tầng màu trắng sáng kết hợp với viền xanh, mái xanh. Ba chị em tò mò cầm lấy điện thoại của bố Thành, lướt hết chục tấm ảnh chụp căn nhà mới của họ.

Căn nhà kết cấu hai tầng, tầng dưới là gồm phòng khách, phòng bếp, phòng chứa đồ và hai phòng ngủ cho khách, tầng hai bốn phòng ngủ. Nội thất đơn giản, thanh lịch, cả căn nhà chỉ nhìn qua ảnh thôi cũng thấy thoáng đãng, dễ chịu.

Hải Dương từ ngỡ ngàng chuyển sang hào hứng, thằng bé quay sang hỏi bố mẹ đủ thứ về căn nhà mới. Lâm Vũ nhìn mấy tấm ảnh, ngước lên hỏi bố: " Bố xây từ bao giờ?"

" Khởi công từ tháng ba năm ngoái đến tháng năm năm nay là hoàn thành, thêm hai tháng sắp xếp nội thất nữa là đến tháng bảy. Bố mẹ đi xem bói một chút thì bảo đến hai mươi lăm tháng sau đẹp ngày nên quyết định chuyển nhà hôm đó." Bố Thành uống một hớp chè tươi, cười nói với ba chị em: " Thích nhà mới không?"

Ba chị em đều không hẹn mà đồng thanh: " Thích ạ."

Lan Anh đưa điện thoại cho Hải Dương xem, chị hỏi: " Sao bố mẹ xây mà không nói bọn con?"

Bố Thành lột vỏ cam rồi đưa cho mẹ Hoa ăn, ông mỉm cười bảo: " Muốn cho các con bất ngờ. Thật ra thì bố mẹ muốn xây lâu rồi nhưng mấy năm nay bận quá, đến năm ngoái mới khởi công được. Trùng hợp làm sao năm nay con về." Ông rót một cốc nước chè loãng uống rồi nói tiếp: " Cứ coi như là quà mừng con về nhà, mừng cả cậu con rể đến đi."

Lan Anh ngẩn ngơ nhìn bố mẹ lại nhìn căn nhà trong điện thoại, rồi lại nhìn xung quanh căn nhà chị đang ở. Căn nhà này xây từ những năm 80 90 của thế kỉ trước, là kiểu nhà giàu của hơn hai mấy năm về trước, nó luôn mang một dáng vẻ hoài cổ, điềm đạm, trầm tư. Chị ở trong căn nhà này hai mươi ba năm hơn rồi, bây giờ nói chuyển nhà có hơi không tả nổi cảm xúc.

Lâm Vũ men theo ánh mắt của chị, cũng nhìn cả căn nhà này một lượt, dường như cũng bị lây cảm xúc, đó là tiếc nuối.



Mẹ Hoa hiểu những đứa con của mình, cả nhà năm người ai cũng đa sầu đa cảm như nhau, chắc được bố Thành làm ăn buôn bán bớt đi một chút đa cảm, còn Hải Dương thì bớt được chút đa sầu. Mẹ nhìn ba đứa, kéo tay Lan Anh đặt lên tay mình rồi vỗ nhẹ mu bàn tay chị, giọng nói bà ấm áp và trìu mến: " Căn nhà này là ông nội để lại trước khi mất, bố mẹ vẫn sẽ giữ lại, sẽ thuê một người một tuần đến dọn một lần, lâu lâu nhà ta về đây ở mấy hôm. Dù sao thì, đã ở đến hơn bốn mươi năm, bố con cũng không nỡ bỏ hay là phá, mẹ cũng không nỡ."

Mẹ Hoa mỉm cười nhẹ, an ủi ba đứa con, Lan Anh cũng mỉm cười lại, Hải Dương lại bắt tay vào công cuộc chọn phòng, Lâm Vũ tựa người vào tủ trưng bày phía sau không nói không rằng nhìn căn phòng khách cổ điển này. Căn nhà này đã tồn tại lâu lắm rồi, nó sừng sững ở đây ngắm nhìn thế gian hơn bốn mươi năm, mỗi viên gạch, mỗi vết nứt đều là dấu ấn của thời gian.

Mẹ Hoa xem thời gian sau đó đẩy Lâm Vũ và Hải Dương lên lầu làm bài tập, còn Lan Anh thì kéo lại, hỏi chuyện con rể.

Lâm Vũ trở về phòng mình, xem thời khóa biểu rồi soạn sách bắt đầu làm bài. Vừa hạ bút chuẩn bị làm thì điện thoại thông báo vang liên tục, theo mỗi tiếng tinh vang của thông báo là một cảm giác khó chịu trong cậu dâng lên.

Lâm Vũ quẳng luôn bút, cáu bẳn mở điện thoại ra xem là tên trời đánh nào nhắn. Một phần ba trong đó là tin nhắn của câu lạc bộ, còn hai phần ba còn lại là... tên trời đánh Đặng Du Hiểu.

Mày chết với bố.

Lâm Vũ hạ ngón thành văn, tổng kết lại trong một câu [ Muốn đi đầu thai không?]

Du Hiểu bên kia vẫn đang nhiệt tình nhắn chuyện giời ơi đất hỡi, mấy tin nhắn kia làm trôi luôn tin nhắn của cậu. Lâm Vũ lướt lên xem tên này nói gì. Năm phút sau tổng hết lại đại khái là kể chuyện mới hóng được và bảo tên Tiến Văn kia trông rất ngứa đòn.

[Bà tám: Tên Văn kia hôm nay nhìn mặt như có ý xấu với mày ấy.]

[Lười: Như thế nào?]

[Bà tám: Kiểu...]

[Bà tám: Tao không diễn tả được '^']

[Bà tám: Nói chung là mày phải tránh xa xa nó ra tí.]

Lâm Vũ cười khẽ, trong lòng nghĩ tên này ngốc thật, nhưng vẫn nhắn lại: [ Biết rồi.]

Cậu nhắn lại cho Du Hiểu mấy câu rồi tắt chuông điện thoại, lại bắt đầu làm bài. Hơn 12 rưỡi làm bài, ăn chơi đủ đầy xong, Lâm Vũ leo lên giường nằm, cậu mở điện thoại ra đặt chuông báo thức sáng mai.

Nhóm " Dưới một mái nhà có năm người" bỗng nảy lên thông báo, chục tin nhắn từ hơn hai giờ trước đến giờ mới hiện lên, Lâm Vũ tiện tay ấn mở xem, hóa ra bố Thành gửi ảnh nhà mới. Cậu lướt lên không may ấn vào một tấm ảnh.

Tấm ảnh đó chụp căn nhà ở góc nghiêng, lúc này có lẽ là buổi chiều, đường hơi vắng, xa xa có hai chiếc xe, ở gần ngay góc trái có một người bị lọt vào khung hình. Lâm Vũ mắt hơi díu lại nghĩ thầm cái người ở góc trái kia quen ghê ha. Dòng suy nghĩ cứ thế đứt đoạn, hòa vào bóng tối, trôi về tương lai.