Mây Trời Ngập Nắng

Chương 4: Bóng hình




Nắng xuyên qua tán lá, hạ cánh lên cái bụng tròn vo của con mèo mướp, gió trưa khẽ qua mang theo làn gió nóng. Lâm Vũ mơ màng cự quậy người, bài tay mở ra nắm lại bất an.

Cậu mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ cũng có nắng gió oi bức, có tiếng ve kêu râm ran bên tai, những căn nhà, giãy phố, hàng cây xung quanh như bức tranh bị nhòe mực, mờ mờ ảo ảo không thấy rõ.

Lâm Vũ trong mơ quay đầu nhìn quanh như tìm gì đó, rồi cậu thấy mình chạy về phía trước, chạy về một bóng hình nhỏ bé phía xa, ôm chầm lấy, rúc đầu vào tấm lưng to hơn mình một vòng, tiếng cười cùng tiếng nói non nớt hòa với nhau trong tiếng gọi " anh ơi".

Lâm Vũ sực tỉnh từ giấc mơ, nghe bên tai còn văng vẳng tiếng ve kêu rộn rã, nghe thấy cả tiếng gọi " anh ơi" non nớt kia nữa.

Cậu nằm đừ người ra, tay chân dang rộng trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà màu be.

Bóng lưng của cậu bé trong mơ cậu ôm lấy cứ mờ dần rồi trập trùng, giao hòa với bóng lưng của thiếu niên cậu mới gặp ba lần gần đây.

Những xúc động không biết từ đâu cứ cuộn trào, nhiều hơn chính là buồn tủi. Tựa như, cậu từng rất tủi thân khi không gặp được cậu bé trong mơ kia nữa.

Trí nhớ về khoảng thời gian từ lớp 7 về trước của Lâm Vũ rất kém, cậu chỉ nhớ được những chuyện lặt vặt gom lại trong mười bốn năm cũng chẳng đến mười chuyện quan trọng. Cậu nhớ lại bóng lưng kia, ước lượng chút tầm lớp năm, lớp sáu, cậu khi đó còn thấp hơn người kia chắc tầm lớp ba lớp bốn. Vậy thì cậu lại càng không nhớ được.

Lâm Vũ nghe tiếng ve loáng thoáng ngoài cửa, lại nghe thấy tiếng cào cửa khe khẽ. Cậu từ từ ngồi dậy, vác tấm thân vừa ngủ dậy, mệt mỏi mở cửa ban công nhìn con mèo mướp đứng đó vẫy đuôi kêu với cậu một tiếng.

" Vằn? Mày đến rồi đấy à?"

Vằn là con mèo mướp hoang, cậu thấy nó luẩn quẩn trong khu dân cư từ ba năm trước, có bế về nuôi nhưng tính mèo hoang là tự do, không thích môi trường nuôi nhốt nên chỉ được ba ngày đã đi mất. Lúc tìm lại cậu cũng không cưỡng ép nuôi nữa.

Lâm Vũ bế con mèo xin ăn cả khu đến mập này lên, vuốt ve đầu nó lại nhớ đến chuyện trước kia.

Ba năm trước lúc tìm lại cậu cũng chỉ nói vu vơ rằng Vằn đến tìm cậu vào bữa ăn ấy, để khỏi chết đói. Ai ngờ đâu hôm sau đến đúng ngay bữa cơm nhà cậu, từ đó đều đặn ngày nào cũng đến lúc trưa và tối.

Lâm Vũ nhìn đôi mắt vàng của Vằn, con ngươi của nó thu hẹp lại thành một đường đang nhìn cậu lăm lăm, cậu khẽ cười: " Nay nhà ăn sớm, không biết còn đồ ăn không, đợi tao chút tao mang lên chút đồ cho mày."

Cậu vừa nói, vừa thả Vằn xuống tấm thảm chân gần đó, vuốt ve bộ lông sơ sơ của chú mèo rồi chạy xuống lầu tìm chút đồ ăn.

Buổi trưa nắng nóng, mọi người trong nhà đều về phòng của mình bật điều hòa nghỉ trưa, dưới tầng một đã tắt điều hòa từ lâu, cái nóng giữa trưa len lỏi qua từng kẽ không gian len vào trong nhà làm cả tầng một ngột ngạt, khó chịu. Lâm Vũ lê đôi chân trần chạy ra khỏi điều hòa mang theo cái lạnh hòa vào trong cái nóng, nóng bức ập vào mặt đập cho cậu cảm thấy choáng váng, mới ra ngoài chưa đến năm phút đã nóng đến người chảy đầy mồ hôi.

Cậu xuống bếp tìm trong tủ lạnh mấy miếng thịt còn thừa lại, trộn với ít cơm bỏ vào trong cái bát nhựa hay cho mèo ăn, xong xuôi vọt nhanh lên nhà, mở cửa đón cái lạnh làm lòng người yêu thích.

Vằn vẫn ngồi yên trên tấm thảm màu xám tro, nó nghịch cái đuôi đang ve vẩy của nó, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng lên kêu một tiếng meo, đứng thẳng lên chờ Lâm Vũ đi đến liền cọ vào chân cậu làm nũng.

Lâm Vũ nhìn chú mèo hoang biết làm nũng đòi ăn này càng ngày càng thích, nhưng ngại Vằn không thích nuôi nhốt nên cũng không bắt về nuôi, cậu vuốt ve bộ lông đã được liếm sạch một lượt, lại nhìn ngoài trời nắng gắt như vậy nên cố ý khóa cửa, cho Vằn nằm ở đây đến chiều mát thì thả ra.

Cậu đặt lưng xuống giường, vân vê đầu ngón tay vẫn còn nước sót lại khi vừa mới rửa tay, cơn buồn ngủ vừa qua đi lại lần nữa ập tới, trần nhà màu be thoáng chốc thành một lớp sương, in một bóng trắng dài trong một giấc mơ lạ lùng khác.

Một giấc ngủ trưa ngủ đến tận bốn giờ chiều, Lâm Vũ mở mắt uể oải không muốn động, mí mắt nâng lên rồi hạ xuống, lông mi đen dài che khuất con ngươi đen đặc mơ hồ, trước mắt vẫn còn sót lại chút ít hình ảnh trong mơ, bên tai xen lẫn tiếng nói cười của người qua lại cùng một hai câu mơ hồ xa xăm trong mơ cậu đã mơ thấy.

Đến khi tỉnh táo lại hoàn toàn thì những hình ảnh đã mơ như vết chì bị tẩy xóa sạch sẽ, chỉ còn lưu lại màu trắng trong không rõ bất cứ thứ gì. Cậu hơi nhíu mày, cơn đau đầu thoáng chốc kéo đến rồi lại đi, Lâm Vũ quay người nằm nghiêng nhìn quả cầu lông xù đã im lìm nằm bên người cậu lúc nào không hay.

Vằn thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn cậu, đôi mắt vàng như viên ngọc nhìn cậu đánh giá từ trên xuống dưới xác nhận cậu ổn mới dịch thân dụi cậu mấy cái. Nó dụi xong thì nhấc tấm thân béo béo lên, đủng đỉnh đi đến cửa ban công, cào một cái lên mặt gỗ đại ý là: mở cửa ra cho trẫm đi.

Lâm Vũ hết cách với nó, cũng đủng đỉnh đi đến mở hé cửa ban công đủ để Vằn lách qua. Vằn lách qua cửa không quay đầu lại, nhẹ nhàng nhảy lên lan can rồi nhảy xuống chạc cây gần đó đi mất, đúng là một con mèo vô tình.

Lâm Vũ mở điện thoại ra, trả lời tin nhắn cần thiết rồi lại đóng lại, chạy xuống dưới lầu ngó thì thấy mẹ Hoa với Hải Dương đang ở phòng khách xem tivi.

" Hôm nay không đi học à Dương?"

" Hôm nay không học, nay cô bận mất rồi, cô cho ở nhà làm bài tập." Hải Dương quay lại trả lời cậu, tiện thể lắc lắc hộp kem đang ăn dở lên hỏi cậu: " Anh ăn kem không? Trong tủ có đó, có cả vị socola anh thích ăn đấy."

Hải Dương kém cậu hai tuổi, năm nay lớp 9, bắt đầu từ tháng bảy đã đi học thêm tứ tung các môn thi, cảnh thằng bé không có nhà cả ngày đã chẳng còn xa lạ nữa rồi mà ngược lại, nó có ở nhà vào giữa sáng, giữa chiều mớ thấy không quen.

Lâm Vũ đi đến xoa đầu thằng bé: " Không ăn, chốc nữa anh ăn sau."

Mẹ Hoa xem phim truyền hình, quay qua hỏi cậu: " Nay có đi chơi không? Vừa Hiểu mới đến tìm con đấy, nó bảo con không trả lời tin nhắn nó làm nó nghĩ con bị làm sao."

" Nó đến sao mẹ không gọi con dậy? " Cậu ngồi xuống ghế gỗ đơn bên cạnh, rót một cốc nước uống cạn.

Mẹ Hoa đặt điều khiển tivi xuống, đẩy đĩa hoa quả đến chỗ cậu: " Mẹ định gọi rồi nhưng thằng bé thấy con đang ngủ nên thôi, nó bảo hôm nào rủ con cũng được."

... Nay tốt gớm.

Lâm Vũ nghĩ nghĩ một chút, tính toán thời gian chắc chắn Du Hiểu chưa thể về được thì đứng dậy xin mẹ đi lên trường. Hải Dương nghe thấy anh lên trường lập tức bám vào đòi đi cùng.

Cậu khó hiểu nhìn Hải Dương, hỏi: " Em đi làm gì?"

" Em đi để biết trường của anh." Hải Dương cầm lấy mũ lưỡi trai đội lên, tư thế sẵn sàng trèo lên xe bất cứ lúc nào

" Biết rồi thì làm gì nữa?" Lâm Vũ cầm chìa khóa, đẩy người của thằng bé vào trong. Hải Dương thế mà lì lắm, thằng bé cố sức quay lại nói với anh trai: " Thì lấy động lực thi vào cùng trường với anh!"

Cậu trợn mắt nhìn đứa em ngang bướng, xòe tay ra nói: " Vậy em đưa cho anh tiền xăng rồi anh đưa em đi."

" Ứ chịu đâu, anh cho em đi đi!!!"

- ----- 30 phút sau.

Lâm Vũ để xe trong lán, kéo theo thằng em trời đánh lì lợm này một đường vào nhà đa năng. Hải Dương muốn vào xem trường của anh trai lâu rồi, bây giờ được vào thì háo hức đầy mình, giơ điện thoại lên chụp ảnh khoe bạn.

Nhà đa năng là do các câu lạc bộ thể thao bao thầu, Lâm Vũ nhìn quanh sân không thấy Du Hiểu đâu thì lại kéo Hải Dương đi ra sân tập bên cạnh nhà đa nắng, tìm cũng không thấy thằng bạn thân mình đâu.

Cậu bực dọc lôi điện thoại ra gọi, bên kia mấy phút sau mới bắt, tiếng nói cùng tiếng thở mệt nhọc truyền vào tai: " Gì đấy? Có chuyện gì à?"

" Mày ở đâu thế? Tao tìm cả nhà đa năng với sân tập cũng không thấy mày đâu."

" Tìm tao à? Tìm làm gì thế? Mày biết cái sân mới xây sau nhà B4 không? Bọn tao đang ở đấy."

Bên kia còn truyền tới vài tiếng nói mơ hồ, nghe kĩ ra một câu hỏi ai đấy của con trai. Lâm Vũ đứng cạnh xe đưa tay kéo Hải Dương đi, trả lời lại: " Không có gì, rảnh rang đến xem mày luyện tập."

Nhà B4 là nhà thực hành thí nghiệm các môn Lý Hóa Sinh, hai tầng bốn phòng, hai phòng cho Hóa, một cho Sinh, một cho Lý. Cầu thang là kiểu một rẽ sang hai lối, bên dưới chiếu nghỉ là một nhà kho mini đựng ghế của các lớp.

Lâm Vũ dẫn theo Hải Dương đi dọc khu nhà, giới thiệu từng phòng cho em, cũng chỉ luôn lớp mình ở đâu khi đứng cách cả một cái sân trường rộng. Đi ra đằng sau khu nhà là sân bóng rổ mới xây, câu lạc bộ Bóng rổ đang luyện tập ở đây, có cả nam lẫn nữ, thầy huấn luyện còn đang cười nói dạy cho các học sinh đúng tư thế.

Mà ở đầu bên kia của sân tập, Du Hiểu đang cùng bạn thi ném bóng. Từng quả từng quả vào rổ, xoay tròn đập vào bảng, đập xuống sân cùng với tiếng than, tiếng cười vang rộn. Lâm Vũ đứng ở một khoảng an toàn, chỉ cho Hải Dương Du Hiểu ở đâu.

Hải Dương nhìn các anh ném bóng mà thích, hỏi Lâm Vũ em chơi chút được không, cậu không có ý kiến gì, gọi Du Hiểu ra: " Dương muốn chơi, mày dẫn em ấy chút nhé?"

" Xời, chuyện này cỏn con." Du Hiểu nhận lấy khăn lau mặt của Lâm Vũ đưa đến, lau qua loa đầu và cổ, xoay người kéo Hải Dương nhập cuộc: " Ê bọn bay, em của Vũ muốn tham gia."

" Việc nhỏ, vào đi, bọn anh dạy chơi."

Mấy tên con trai cao toàn mét tám, mét chín to con vây thằng bé cao có mét bảy mươi bên trong, Hải Dương ngại quá nhìn anh trai ra tín hiệu cầu cứu. Lâm Vũ nhìn cả đám một cách ghét bỏ, nhấc chân đi đến vươn tay kéo thằng bé ra, giọng nói có chút bất đắc dĩ: " Mấy cậu dạy nó hay là xúm vào bắt nạt nó đấy hả?"

" Tụi này nghiêm túc dạy nhá, cậu đừng có mà thế." Tiến Văn mỉm cười, hắn ngả người ra trước một chút cúi đầu nhìn Lâm Vũ, lại nhìn sang Hải Dương bên cạnh. Hắn buồn cười nói: " Cậu có tham gia cùng không?"

" Không, một mình thằng bé thôi." Cậu nheo mắt nhìn Tiến Văn, hơi lùi một chút, môi mím lại không nói gì nữa, quay người đi ra một góc an toàn ngồi xuống.

Du Hiểu nhìn Lâm Vũ, lại nhìn Tiến Văn đang cười tủm tỉm, mặt như thường cầm quả bóng ném cho Hải Dương bắt đầu chỉ thằng bé chơi.

Lâm Vũ và Tiến Văn học cùng lớp cấp hai nhưng không thân gì cả, từ khi gặp mặt lần đầu tiên hồi lớp 8 cậu đã thấy tên này cực kì có gì đó không ổn, thuộc vào đối tượng cần tránh. Lâm Vũ làm việc khá theo cảm tính, trực giác kêu không ổn thì cậu tránh luôn. Cậu cảm thấy tên Tiến Văn kia vừa nãy là đang khích cậu, mà hình như còn khích chiều cao thì phải. Không, tên đó khích chiều cao cậu thật!

Lâm Vũ ghét ra mặt, cậu khoanh chân, tay xoay điện thoại, mắt lơ đãng nhìn khắp xung quanh. Hải Dương được mọi người chỉ dạy tận tình, ném cũng rất chuẩn, thầy huấn luyện nhìn thấy cũng đi sang xem. Cậu muốn nhìn thấy những nơi ồn ào như vậy nhưng lại không thích tham gia vào nơi ồn ào đó, chỉ thích ngồi nhìn thôi.

Cậu ngả người ra, ngẩng đầu nhìn tán cây với bầu trời mây trôi bất định, khóe mắt chạm đến cửa sổ phòng thí nghiệm Hóa trên tầng hai, cánh cửa đang đóng mở ra, cô gái nhỏ vẩy vẩy chiếc khăn lau rồi lại đi vào trong, để lộ ra bóng lưng cao lớn của người thiếu niên trùng khớp với bóng lưng cậu thấy trong mơ. Cậu ngây ngẩn người, mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm bóng lưng đó, môi mím lại. Người trên tầng như có cảm giác mà quay lại nhìn xuống, không đề phòng mà va vào đôi mắt to tròn đen đặc của Lâm Vũ. Duy An bất ngờ, tay cầm lọ thủy tinh hơi siết lại.

Lâm Vũ cũng bất ngờ khi Duy An quay lại, cậu mím môi bình tĩnh lại, mấy giây sau nở nụ cười, tay vẫy vẫy người trên tầng coi như chào hỏi. Duy An thấy vậy cũng giơ tay lên, khe khe vẫy lại. Anh nhìn khuôn mặt trắng trẻo dưới nắng chiều của cậu, ngón cái vuốt lấy miệng bình thủy tinh một vòng, khóe miệng hơi cong lên không rõ ràng.

Huyền Linh thấy anh nhìn ra ngoài cũng mò tới hỏi: " Có ai à?"

" Gặp được một bạn nhỏ." Duy An lẩm bẩm, xoay người tiện thể chắn tầm nhìn của Huyền Linh. Cô nàng không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn anh nghi hoặc.

" Không có gì, cậu lau xong rồi?"

Huyền Linh nghe thấy vậy vội vã trở lại, lau nốt số dụng cụ còn lại. Duy An lại nghiêng đầu nhìn xuống, chỉ thấy được đỉnh đầu cùng sống mũi cao cao của Lâm Vũ. Anh nhớ đến đôi mắt trong veo nhuộm một chút nắng nhiều, môi mấp máy.

Gặp được một bạn nhỏ đáng yêu.