Mây Mù Phủ Kín Trăng Thưa

Chương 4




Tác giả: Gấu

Biên tập: Raph

---

"Quân Di, tìm được ngươi thật khó." Giọng nói khàn khàn kéo lại thần trí trống rỗng của Quân Di. Lúc này y đang dựa nửa người trên thùng xe, Thu nhi không biết đang ở chỗ nào, trong bụng lại truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cố nhịn. Y nhìn về phía người kia, nhất thời cũng không biết nói gì nên lời.

Tề Minh đang ngồi phía ngoài, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn luôn khóa chặt về hướng người nọ. Mấy ngày này, Tứ đệ của hắn không an phận, khiến hắn bận rộn đối phó đến nỗi chân không chạm đất, đêm qua cũng là trắng đêm không ngủ. Lúc mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, một lòng trở về với ái nhân, lại là kết cục này. Lão bà vốn dĩ nằm nhà chờ sinh thế mà lại mất tích. Khi đó hắn khủng hoảng cực kì, còn tưởng rằng là do phía lão Tứ đụng tay đụng chân, thế nhưng phía bên kia hắn vẫn luôn phái người canh gác không rời một khắc, tuyệt nhiên không có khả năng chui vào phủ nhà hắn bắt người. Nếu là như vậy... Hắn nghĩ tới vài chuyện trước đây, lại cùng với tin mật báo mấy ngày vừa rồi thu thập được, trong lòng đã nghĩ tới một nguyên nhân khác.

Hắn đối với Tống Di là thật tâm đối đãi, cũng chưa từng nghi kỵ, mấy thông tin tình báo đó hắn đã biết nhưng cũng chưa từng nghi ngờ Tống Di, hai người vốn là tri kỉ khi còn là thiếu niên, những năm qua kết thành nghĩa phu thê, cùng tiến cùng lùi, tình cảm vô cùng chân thành. Thế nhưng một lòng tin tưởng, lại bị chuyện hôm nay một kích đánh vỡ tất cả. Hắn truy tìm cả buổi sáng mới bắt được người, trong lòng lại có suy đoán, thế nhưng vẫn muốn nghe người nọ biện giải.

Tống Di bị hắn nhìn chằm chằm, trong lòng biết nếu hắn đã tìm được mình, hẳn là cũng đoán ra được phần nào chân tướng, hắn cố nén cảm giác chua xót, nâng mình ngồi thẳng. Nếu mọi chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể thẳng thắn mà thừa nhận mọi chuyện. Thế nhưng nghĩ là một chuyện, Tống Quân Di đối mặt với ánh mắt sâu thẳm tràn ngập lửa giận của người nọ, lại không biết nói thế nào.

Tề Minh thấy y tự mình ngồi dậy, trong lòng đối với y có khúc mắc, cũng không tiến tới nâng đỡ, lại thấy y một mực trầm mặc, cơn giận hắn cố gắng áp xuống lúc này lại bùng lên.

Hắn cố nén cảm xúc muốn lao tới xé người nọ thành hai mảnh, muốn xem xem trong lòng hắn cất chứa cái gì, thanh âm mười phần mỉa mai: "Thái tử phi có gì muốn nói cho bổn cung."

Hai người quen biết đã hơn mười năm, không khỏi có những khi nổi lên tranh cãi, lại chưa từng dùng ngữ khí cùng cách xưng hô như vậy. Tống Quân Di nghe vậy cũng cảm thấy hốt hoảng, nhất thời ngẩn ngơ nhìn Tề Minh.

Tề Minh bắt được ánh mắt nọ lại càng tức giận, hắn không nhịn được nhào tới, nắm chặt cổ áo Tống Quân Di nhìn thẳng vào đôi mắt y. Đối với người âu yếm bên cạnh bấy lâu, cũng không đành lòng nổi giận, dịu giọng nói:

"Quân Di, con chúng ta sắp sinh, sao ngươi không ngoan ngoãn ở Đông cung chờ sinh, một lời cũng không nói, một mình chạy đến đây?"

Tống Quân Di bị hắn đẩy, lưng đập vào tường khiến cả người không khỏi run lên, bàn tay theo bản năng túm lấy cổ tay người nọ muốn đẩy ra. Thế nhưng y lúc này sao có thể địch lại Tề Minh lúc này đang khí thế hừng hực, chỉ có thể cố gắng nắm lấy cổ tay hắn.

"Thái tử nếu đã tìm tới, trong lòng ắt hẳn cũng đã đoán được chân tướng, chỉ trách ta kém cỏi không thể đạt được mục đích. Ta nhận thua, ngài muốn chém muốn giết đều được. Chỉ là 'trĩ tử vô tội' xin ngài thả cho nó một con đường sống."

Tề Minh nghe được câu trả lời lại càng giống như thêm dầu vào lửa, bàn tay túm lấy Tống Quân Di càng thêm siết chặt. Quen biết hơn mười năm, cuối cùng lại là một trò cười như vậy sao? Những năm qua hắn đối với người này đều là thật lòng sủng ái, lúc nào cũng là y muốn gì được nấy, lại không đổi lại được về một mảnh tâm ý hay sao? Hắn nhìn chằm chằm Tống Quân Di, muốn từ trong ánh mắt kia tìm kiếm một tia tình cảm, muốn nghe hắn nói vừa rồi chỉ là chọc giận hắn thôi. Cả ngày nay trốn đi, đều chỉ là vì giận dỗi mấy ngày qua hắn bận rộn, không có nhiều thời gian cho y mà thôi. Thế nhưng mặc dù hắn nhìn đến nứt ra, cũng chỉ nhìn thấy sự lạnh nhạt vô tình, giọng nói giống như truyền ra từ kẽ răng: "Ngươi đã lên kế hoạch từ lâu rồi phải không? Ngươi đã nói dối ta suốt quãng thời gian qua à?"

Tống Quân Di còn đang định trả lời, bỗng nhiên cơn đau bụng sinh đã lui đi lúc này lại cuồn cuộn lên, y đưa tay đỡ lấy bụng lúc này đang cứng như đá, bằng mắt thường cũng có thế thấy bụng y đang co rút lại. Câu trả lời đang định nói lúc này đổi thành hô hấp dồn dập, bụng đau dữ dội khiến mồ hôi y túa ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Tề Minh bị trạng thái đột ngột của Tống Quân Di làm cho hốt hoảng, hắn nhất thời lúng túng buông tay. Thế nhưng thân thể Tống Quân Di lúc này đang chuyên tâm ứng phó cơn gò, bị người nọ buông tay nhất thời không có chỗ chống đỡ cứ như vậy trượt xuống đất.

"Quân Di! Ngươi sao thế?"

Vốn dĩ là thái độ giương cung bạt kiếm, lại bị tình huống này tưới cho xẹp hết xuống, giọng nói Tề Minh không giấu nổi lo lắng. Mặc kệ thế nào, hắn đối với người này vẫn là có tình.

Tống Quân Di cắn môi, cố gắng nhẫn nhịn không rên rỉ. Qua hồi lâu cơn đau mới dịu xuống, y ngẩng đầu nhìn Tề Minh, ánh mắt không giấu nổi quan tâm. Thấy hắn như vậy, y càng cảm thấy hỗn loạn. Thân là thái tử, sống một đời lỗi lạc, thế nhưng bị y tính kế lâu như vậy cũng vẫn đối với mình như vậy. Quả thực rất ngu ngốc. Thế nhưng nghĩ lại, hắn không phải cũng là bị người ta tính kế, đến nỗi rơi vào thảm trạng như bây giờ, không còn đường lui lại vẫn muốn cầu xin cứu lấy huyết mạch của người đó.

Y ngửa đầu, tự giễu mà cười, "Thái tử, việc đã đến nước này, Tống mỗ cũng thành thật với ngài. Ta quả thật là người của Tứ vương gia, năm đó là ngài ấy để cho ta tới quyến rũ ngài, ngài ấy muốn ta làm một con dao trong bóng tối, tuỳ thời đâm ngài một kích. Những năm qua ta đối với ngài một chút tình cảm cũng không có. Tất cả đều là lừa ngài mà thôi."

Thanh âm của Tống Quân Di đối với Tề Minh vẫn luôn là trong trẻo nhất, dễ nghe nhất, thế nhưng hôm nay từng lời nói đều giống như một mũi đao, nhảy nhót trong tim hắn, máu chảy đầm đìa.

Vị thái tử cao cao tại thượng, vẫn luôn nắm giữ mọi thứ trong tay, lúc này giống như mất hết tất cả sự tự tin, bàn tay đang đỡ lấy người kia cũng buông ra, thở dài một hơi, một lát sau hắn nghe thấy giọng nói trống rỗng của mình: "Chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy..."

Tống Quân Di khẽ chớp đôi mắt của mình, đôi hàng mi run rẩy hồi lâu, tới khi hắn xác định giọt nước mắt trực trào ra đã chảy ngược vào lòng mới chịu hé mắt ra. Y nhìn vị thái tử vẫn luôn cao quý, lúc này giống như một con thú bị thương, chậm rãi nói nhỏ, âm thanh nhỏ đến nỗi nếu không phải người ở cạnh sát bên, có lẽ cũng không nghe thấy được. "Vậy thì, thái tử điện hạ có thể nể tình những năm qua, mà tha cho cha con ta một con đường sống không?"

"Quân Di!" Tề Minh không nhịn được mà quát lên. Ánh mắt nhìn xuống phần eo bụng mà mình xoa nắn mỗi ngày trong chín tháng qua, nhìn nó thay đổi mỗi ngày. Lúc này hắn nhìn ra cái bụng căng tròn thường ngày đang trĩu xuống, các cơn co thắt cũng rõ ràng. Không cần nói cũng biết em bé đang nóng lòng được sinh ra. Hắn bất giác đưa tay chạm vào đó, cảm nhận được đứa nhỏ đang vùng vẫy bên trong, hơi ấm xuyên qua lớp áo làm dịu đi tâm tình rối bời của hắn. "Ta chưa bao giờ muốn làm khó ngươi. Ngươi theo ta trở về, chúng ta không tính toán chuyện hôm nay. Hết thảy trở về như cũ, có được không?"

Giọng nói dịu dàng của Thái tử khiến Quân Di mình như rơi vào trong ảo giác, lại trở về những ngày tháng âu yếm trước kia. Thái tử điện hạ tuy ngày nào cũng bận rộn cũng không quên trở về dỗ dành y, cùng y ăn cơm, ôm y cùng chìm vào giấc ngủ, vẫn luôn dùng giọng nói êm dịu như vậy. Tống Di đang lạc trong kí ức đẹp đẽ, lại bị một cơn đau từ bụng truyền tới đánh thức tất cả. Y chớp mắt, gạt bàn tay ấm áp đang đỡ lấy bụng mình, nhẹ nhàng nói: "Là ta có lỗi với thái tử điện hạ. Điện hạ à, chúng ta có thể trở về như cũ không, nếu như ta nói với ngài tại đây, đứa nhỏ này, không phải là con của ngài."

Trong nháy mắt, y có thể cảm nhận được ánh mắt dịu dàng kia phút chốc biến thành nghi hoặc, giận dữ không dấu được. Hắn ngay lập tức quát lên: "Ngươi nói dối!"

Tống Quân Di nhắm mắt lại, không dám đối diện với người kia, hắn chẳng có mặt mũi nào nữa rồi. Cái bụng mất đi chống đỡ xệ xuống, dù có quấn băng chặt thế nào cũng không chịu nổi giằng co nãy giờ, đứa bé đã tụt xuống giữa háng, cảm giác vô cùng khó chịu. Tống Quân Di nhẫn tâm hít một hơi, dùng tay xóc lên, cảm giác đau đớn ập đến như sóng trào, y cắn môi cố gắng không để tiếng rên rỉ trào khỏi khoé miệng. Thế nhưng lúc này, ngay cả đau đớn khi dịch đứa bé ra khỏi sinh lộ cũng không bằng cảm giác chua xót, đau khổ trong lồng ngực. Y cưỡng bách chính mình nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện, giọng nói khàn khàn mà chính mình cũng không nhận ra. "Thái tử, trước giờ ta vẫn luôn lừa ngươi. Lừa ngươi gặp gỡ ta tình cờ, lừa ta yêu ngươi đậm sâu, lừa mọi sủng ái vô điều kiện của ngươi, ngươi lại răm rắp tin theo. Lúc này ta nói thật, ngươi lại không tin. Bây giờ ta đã rơi vào tình thế như vậy, còn muốn lừa ngươi làm gì?"

Thái tử Tề Minh nhìn chăm chú vào ánh mắt người nọ, đúng vậy, hắn đã chẳng giá trị để lợi dụng, đã đến lúc ngả bài rồi. "Là hài tử của Tứ đệ sao?".

Tống Quân Di đối mặt với ánh mắt buồn bã và giọng điệu chất vấn của Tề Minh, lồng ngực cũng đau thắt lại, quên cả cơn đau ở bụng dưới. Tề Minh thấy y im lặng không nói, ánh mắt tràn ngập hối hận như muốn đâm xuyên vào trái tim hắn, rút đi toàn bộ sinh lực của hắn. Hắn tức giận, thế nhưng nhìn thấy người kia cũng không khá hơn mình là bao, cả người héo rũ, cái bụng nặng nề rủ xuống, thi thoảng còn run lên, sắc mặt tái nhợt, hắn cũng không đành lòng.

"Ta đối với ngươi có chỗ nào chưa đủ tốt? Từng ấy năm quen nhau, ngươi không có chút động tâm nào đối với ta sao? Ngươi lại vì Tứ đệ mà đối xử với ta như vậy sao?"

Tống Quân Di nghe hắn chất vấn, đôi mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào người nọ lúc này nhắm lại, một giọt nước mắt cay đắng lăn xuống gò má. Cuộc đời này y sống quá sai lầm, coi kẻ thù như ân nhân, còn mang thai con hắn, làm quân cờ cho hắn đi hại người. Mà người bị hắn coi như kẻ thù, bị hắn hãm hại, lừa dối suốt từng ấy năm, đội cho hắn một cái nón xanh to như vậy, cho đến giờ lại vẫn dịu dàng đến thế. "Là ta có lỗi với Thái tử," - giọng nói nhỏ đến mức cho dù là Tề Minh đứng ngay trước mặt, nếu không cẩn thận lắng nghe thì cũng không nghe thấy được.

Mọi thứ xung quanh dường như ngưng đọng tại khoảnh khắc này, hai người đều im lặng. Chỉ có vật nhỏ kia không chịu thành thật, vẫn luôn thúc xuống bụng dưới của Tống Quân Di, nếu không phải y luôn dùng tay đỡ lấy, có lẽ đã tụt ra từ lâu rồi.

Chính vào lúc này, một thanh đao nhỏ từ phía xa phóng tới, xuyên qua màn xe. May mắn Tề Minh thân thủ nhanh nhẹn, kéo người nọ lăn xuống. Chỉ chậm một giây thôi là sẽ thành bi kịch hai xác ba mạng, hắn âm thầm thở phào, đỡ lấy thân hình chết lặng của người bên cạnh, để hắn dựa vào xe ngựa, cởi áo choàng bọc lấy y, bản thân thì lao ra ngoài xem xét tình hình.