Tác giả: Gấu
Biên tập: Raph
---
Một chiếc xe ngựa lao nhanh trên đường, người đánh xe không phải ai khác, chính là Thu nhi. Mặc dù đường đi không mấy bằng phẳng, Thu nhi cũng không dám cho xe đi chậm lại. Bọn họ khó khăn lắm mới có thể nhân cơ hội Thái tử rời khỏi Đông cung để trốn khỏi kinh thành, xe ngựa cũng phải đổi mấy lần mới có thể ra khỏi cổng thành. Nghĩ tới đây Thu nhi càng thêm căng thẳng, từ sáng sớm đến giờ, bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi, liên tục đánh xe, liên tục đổi xe, thay trang phục, trốn Đông trốn Tây. Một hạ nhân sức khoẻ tốt như hắn còn có chút mệt mỏi huống chi người trong xe ngựa kia đã sắp tới ngày sinh. Thu nhi quan sát tình huống xung xung, con đường ngoằn ngoèo chỉ có một chiếc xe ngựa của bọn hắn.
Thấy không còn gì nguy hiểm, bấy giờ hắn mới buông xuống cảnh giác mà thả chậm tốc độ, nói vọng vào trong xe:
"Chủ tử, đã đi khỏi thành khá xa rồi, chúng ta sẽ đi chậm lại một chút."
Bên trong một lát đã vọng ra một giọng nói yếu ớt: "Không cần, cứ tiếp tục như vừa rồi." Giọng nói chính là của Thái tử phi bỏ trốn, Tống Quân Di. Y lúc này đã không giấu nổi sự tiều tụy. Bắt đầu từ đêm qua, bụng y đã bắt đầu xuất hiện những cơn đau lắt nhắt. Y biết duyên thai dược của tên thái y xui xẻo kia đã sớm không còn tác dụng nữa rồi, thế nhưng cơ hội chạy trốn chỉ có một! Trù tính bao nhiêu ngày, sáng sớm nay phía bên Tứ hoàng tử bắt đầu hành động. Thái tử Tề Minh từ nửa đêm đã sắp xếp kế hoạch, mang người đối phó với Tứ gia. Cũng chính lúc này mới có thể nhân lúc trong Đông cung thiếu người mà bỏ trốn. Bọn họ đã rời khỏi kinh thành mấy canh giờ, trong Đông cung ắt hẳn đã phát hiện Thái tử phi biến mất mà phái người đi tìm. Y âm thầm cầu nguyện phía bên Tứ gia có thể có nhiều bản lĩnh hơn một chút, cầm chân Tề Minh lâu hơn một chút, để y có thêm thời gian trốn xa hơn một chút.
Bất thình lình, một cơn đau ập đến, Tống Quân Di đau đến gập người, một tay đỡ bụng, một tay cố bám lấy thành xe, cả người đau đến phát run. Tống Quân Di cắn môi, cố gắng chịu đựng cơn đau qua đi, trong lòng có chút hoảng hốt. Cơn đau đã ngày càng kéo dài lâu hơn so với tối qua, đứa bé này có lẽ đã không thể chờ thêm được rồi.
Sáng sớm nay y phát hiện bụng mình đã tụt xuống dưới rất nhiều, đứng lên đi lại đều cực kì khó khăn, vì để thuận tiện cho việc chạy trốn, y miễn cưỡng đeo thúc bụng mới có thể đi lại bình thường được. Lúc này ngồi trên xe ngựa lắc lư nửa ngày, thúc bụng kia sớm đã tuột xuống từ lúc nào, cái bụng to tròn lại tụt xuống phía dưới, mặc dù y đang ngồi, cũng cảm thấy phần bụng đè nặng lên đùi, phải lấy một tay đỡ lấy mới có thể ngồi yên ổn.
Cả người Tống Quân Di đều khó chịu cực kì, chịu qua một trận co thắt, thắt lưng của y như muốn gãy ra. Bụng nặng nề đè trên đùi, y còn có thể cảm giác được đứa nhỏ đang cố gắng giãy giụa thúc xuống phía dưới. Y một tay chống lên vách xe, một tay vén rèm cửa sổ đánh giá tình hình.
Lúc này mặt trời đã gần lên tới đỉnh, bọn họ đã chạy trốn nửa ngày rồi mới ra khỏi thành không bao xa, lại cân nhắc một lát, y thò tay móc ra một bình sứ nho nhỏ. Đây chính là thuốc giữ thai lúc trước lấy từ chỗ Tần thái y, đổ ra một viên thuốc nuốt xuống. Vì không có nước uống nên chỉ có thể cứ thế nuốt khan, mùi thuốc Đông y tanh nồng lan khắp vòm họng khiến y buồn nôn. Thế nhưng cả ngày chạy trốn, trong bụng nào có thứ gì, cũng chỉ có thể ôm bụng nôn khan ra một ít nước chua. Y cũng không thèm để ý đưa tay lau khoé miệng, qua một lúc y cảm thấy trong trong bụng êm dịu hẳn, không còn gò cứng như lúc nãy, đứa bé bên trong cũng không giãy dụa kịch liệt nữa. Quả nhiên, thuốc của đồ bỏ họ Tần kia cũng có chút hiệu quả. Tống Quân Di dựa trên vách xe, cố tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt nghỉ ngơi, y biết mình còn một chặng đường dài để vượt qua.
Tống Quân Di không khỏi hồi tưởng về những chuyện đã qua. Cuộc sống cẩm y ngọc thực ở Đông Cung dường như đã sắp khiến y quên mất bản thân vốn không có tên là Tống Quân Di, mà là họ Hạ. Mặc dù cha y chỉ là một Hộ bộ Thị lang ngũ phẩm nhỏ bé trong triều đình, nhưng khi ấy, y có cha thương mẹ yêu, và một gia đình nhỏ hạnh phúc đầm ấm. Ấy vậy mà chỉ vì bị kẻ gian lợi dụng, trở thành một quân cờ chính trị, khiến cả gia đình y trở thành một kẻ chết thay, dẫn đến họa tru di tam tộc. Năm đó Hạ gia bị Thánh thượng giáng tội, cả nhà không một ai thoát chết, chỉ có tiểu công tử nhà họ Hạ là may mắn được nô bộc giấu đi, chui qua lỗ chó mà thoát thân. Y lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, may mắn được Tứ Hoàng tử Tề Thuỵ cứu về một mạng, chẳng những cơm ăn áo mặc vô lo mà còn được hắn thay tên đổi họ giữ bên cạnh làm thư đồng. Cho đến một lần, y "tình cờ" nghe được chân tướng thảm án diệt môn của Hạ gia. Tề Thuỵ hỏi y có muốn làm thanh đao cho hắn, báo thù cho Hạ gia không? Cứ như vậy, liền có một Tống Quân Di xuất hiện, ở bên cạnh làm bạn với Thái tử Tề Minh.
Chiếc xe ngựa nhỏ đi không được bao xa, phía sau liền xuất hiện tiếng vó ngựa. Thu Nhi sau khi phát giác có người đuổi theo, tim liền vọt lên tận cổ, cố sức tìm cách tăng tốc. Tống Quân Di vẫn đang nghỉ ngơi bên trong bị động tĩnh đánh thức, xe ngựa tăng tốc càng thêm xóc nảy, y không kịp phản ứng lập tức ngã nhào xuống sàn, bụng cũng đập xuống sàn xe. Một cơn đau đớn kịch liệt truyền tới khiến Tống Quân Di suýt chút nữa hôn mê. Thân thể cồng kềnh phủ phục trên sàn, lại thêm đau đớn trong bụng khiến y nhất thời không thể dậy nổi. Hai mắt tối đen, Tống Quân Di chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt lấy phần eo to lớn, cắn môi chịu đựng cơn đau qua đi. Đợi lúc y tỉnh lại, trước mắt đã là một khuôn mặt quen thuộc.