[Mau Xuyên] Tuyệt Đại Phản Công: Ký Chủ Thần Bí Xuất Kích!

Chương 6:chương 6:




Dựa vào gốc cây, Nam Cung Mặc biểu cảm lãnh không một chút đau đớn giống như bị thương.

Vết máu chảy xuống rơi xuống đất rồi hòa vào dòng nước suối trôi đi.

Hiên Viên Ngọc ở phụ cận đang hái dược liệu, bằng hữu Hiên Viên Vân Dao hôm nay muốn nàng hái vài dược liệu trong rừng, lo cô ấy không biết hái dược liệu nên nàng đi thay.

Mà kể cũng lạ, Hiên Viên Vân Dao từ trước tới nay không có hứng thú gì về việc thuốc gì đó mà hôm nay lại giở chứng.

Cách Hiên Viên Tuyết không xa, Vân Dao trên cây thầm mong ngóm.

Nữ chính lúc nào mới phát hiện nam chính đây?

Chẳng lẽ đợi nữ phụ cứu sao?

Vân Dao cảm thấy chính mình nên ra tay, thân hình khẽ động nàng từ trên cây biến mất không dấu vết.

Đi dụ nam chính thôi.

Nam Cung Mặc nhắm mắt tĩnh tâm chờ thuộc hạ đến, thì nghe thấy tiếng động lạ.

Mày nhíu lại, mặc kệ vết thương trên người hắn cầm kiếm đứng dậy.

Đi về phái phát ra tiếng động, đi được một đoạn, hắn loáng thoáng thấy một bóng trắng đang loay hoay làm gì đó.

Vì mất máu nhiều nên Nam Cung Mặc không chịu được mà ngất đi.

Có tiếng ai bị ngã, Hiên Viên Ngọc đang hái thuốc theo bản năng xoay người lại.

Đập vào mắt là một hắc y nam nhân đầy máu, nằm trên đất. Nàng hốt hoảng chạy đến, xem người như thế nào.

Cầm tay hắn bắt mạch, Hiên Viên Ngọc nhíu mày liễu lại.

Người này mất máu quá nhiều mà bị ngất đi, nếu không trị sớm sẽ chết. Nàng dùng dao cắt vải nơi có vết thương ra tiến hành xử lý, lấy dược liệu hái được ra cho hắn dùng.

....

Nam Cung Mặc cảm thấy ngu rồi mát lạnh, hắn mở mắt ra thì thấy một nữ nhân xinh đẹp khuôn mặt đang loay hoay làm gì đó trên người hắn.

Sát khí bộc phát, hắn bản năng vươn tay muốn bóp cổ Hiên Viên Ngọc.

Thấy tay sắp vươn đến, Hiên Viên Ngọc tránh ra, ánh mắt xinh đẹp trách cứ, "Này, ngươi muốn làm gì, ta đang trị thương cho ngươi! Đừng có mà động tay động chân!"

Dứt lời, nàng cúi đồng tiếp tục giúp hắn trị liệu.

Thấy nàng trị liệu, Nam Cung Mặc thu lại sát khí, im lặng nhìn nàng làm.

...

Hiên Viên Tuyết muốn đi vào rừng cứu nam chính thì bị một bóng dáng mình ghét nhất xuất hiện trước mặt.

Vân Dao thong thả bước ra, bên môi cười vui vẻ híp mắt, tâm trạng của nàng thực sự rất tốt.

"Hiên Viên Vân Dao, ngươi cút ra cho ta!" Hiên Viên Tuyết có chút không kiên nhẫn.

Nếu nàng ta đến muộn lỡ may nữ chính cướp mất thì làm?

Vân Dao cười không đổi, "Ngươi cái gì cũng bình tĩnh, vội vàng làm cái gì? Cái gì cũng phải từ từ?"

Tránh ra?

Mơ đi.

Không có cửa đâu chứ nói đến chuyện có cửa sổ.

Hiên Viên Tuyết hơi thở dồn dập, có gắng đè ép ý niệm muốn giết kẻ trước mắt.

"Ta và ngươi không thù không oán, tại sao lúc nào ngươi cũng ngán đường ta?"  đây luôn là câu hỏi mà nàng ta thắc mắc bấy lâu nay.

"Nhìn ngươi ta cảm thấy ngứa mắt!" Vân Dao nói.

Nắm chặt tay, Hiên Viên Tuyết ánh mắt ngoan độc.

"Nếu ngươi đã như vậy đừng trách ta tàn nhẫn!"

Rút kiếm ra, ra sát chiêu hướng Vân Dao chém tới.

Vân Dao ánh mắt lóe lên châm chọc, nàng ta không xứng làm đối thủ của nàng.

Lách người sang một bên tránh thoát, một tay giơ lên đánh xuống lưng Hiên Viên Tuyết.

Nàng ta hét lên đau đớn, trên lưng truyền đến đau đớn, người nằm sấp lên đất.

Vân Dao khoanh tay, "Cút về đi, ta không muốn giết ngươi sớm như vậy đâu".

Hiên Viên Tuyết khó khăn đứng dậy, cắn răng nhận nhịn đâu đớn rời đi. Trong lòng phát thề, sẽ có ngày Hiên Viên Vân Dao sẽ bị nàng cho sống không bằng chết.

Qua chiêu vừa rồi, nàng ta phát hiện nàng không phải đối thủ của Vân Dao.

"Có một ngày ta nhất định sẽ làm người thân bại danh liệt!" nói xong, nàng ta rời đi.

Sợ quá đi!

Nhìn thấy bóng dáng Hiên Viên Tuyết rời đi, nàng hướng nơi nam nữ chính tiến đến.

Không biết hai người ka thế nào rồi...

\[ Ký chủ đánh nàng ta có vẻ nhẹ nhàng ... \]

"Là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội không được ra tay quá nặng!"

\[ … \]  trong lòng đột nhiên nghi ngờ ký chủ đánh người không có nhẹ nhàng như mình nghĩ.