Tối đó.
"Hoàng thượng đến!"
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Đứng lên đi!"
Hoàng thượng bước đến tay vòng eo lấy mẫu phi Vân Dao.
Mẫu phi của nàng là Dung phi, là phi tần được sủng nhất hậu cung.
"Dao Nhi, con muốn vào ăn cùng ta và phụ hoàng cpn hay không?" Dung phi từ ái nhìn nàng nói.
Vân Dao lập tức từ chối, đùa, nàng đi theo có mà mà bóng đèn.
Lại còn bị nhồi thức ăn cho chó của hai người này.
...
Sáng sớm mai.
Vân Dao từ giường ngồi dậy.
Hôm nay là ngày mà nữ chính giả nhúng tay vào thương nghiệp.
Nàng ta sử dụng lợi ích để dụ dỗ vậy thì cô sử dụng bạo lực để giải quyết!
Nàng thật thông minh!
Vân Dao tự luyến không giới hạn.
\[ Tự luyến! \] Vương Đoản Mệnh đại khái không nhịn được mà nói.
"Bớt chõ mỏ vào, nếu không chết sớm!"
\[ ... \] ta đi cho ngươi xem!
Cút!
\[ ... \] Vương Đoản Mệnh ủy khuất bị đuổi mà offline.
Đứng ở chỗ góc khuất, nhỏ bé hình dáng núp ở đó.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Hiên Viên Tuyết đang đi vào một cái thanh lâu tồi tàn.
Khóe môi cười bí hiểm.
Thanh lâu.
Hiên Viên Tuyết cải trang thành tiểu nam hài vào thanh lâu, bên trong các nữ nhân mỹ nhân lượn đi lượn lại.
Chưa bước vào thì bị một tú bà cấp chặn lại, "Tiểu công tử, thanh lâu bây giờ đóng cửa, muốn đến thì đợi ầm sau"
Hiên Viên Tuyết vẻ mặt lạnh nhạt, "Ta muốn bà chuyện mà ăn với bà"
"Xin lỗi tiểu công tử, bây giờ thanh lâu không bán cho ai cả, mong công tử thứ lỗi."
Mày nhíu chặt lại, Thanh lâu này không giống trong nguyên tác.
Trong nguyên tác có nói thanh lâu này tồi tàn, nếu muốn mua lại hay bàn chuyện hợp tác rất dễ dàng.
Sao bây giờ lại...
"Có thể suy nghĩ một chút hay không?" Hiên Viên Tuyết kiên trì nói.
"Không được, tiểu công tử mời về" tú bà ra lệnh đuổi khách.
"Chúng ta..."
"Tiểu quận chúa đến chỗ ta mà cái gì? Không bán là không bán!"
Một giọng nói cắt đứt thanh âm của Hiên Viên Tuyết.
Quay người lại thì nhìn thấy Vân Dao tinh xảo khuôn mặt tươi cười nhìn nàng.
Đây không phải Vân Dao công chúa sao?
"Vân Dao công chúa nói thanh lâu này là của ngài?"
"Phải, cho nên cút đi!" Vân Dao hất cằm không khác khí nói.
"Công chúa, ta muốn thanh..."
"Cút mẹ đi cho không khí lành! Nói nhiều quá đấy!" Vân Dao không kiên nhẫn nói .
Hiên Viên Tuyết mặt lúc xanh lúc trắng, cắn răng xoay người.
Lúc xoay người, ánh mắt Hiên Viên Tuyết một mạt độc ác.
Ngăn cản nàng ta đều phải trả giá đắt!
Hiên Viên Vân Dao, ta nhớ kĩ ngươi...
"Chủ tử, bây giờ chúng ta làm cái gì?" Tú bà bên canh hỏi.
"Các ngươi chỉ cần mỗi tháng nhận lương chờ chết là được!"
"..." hả?
......
Mười năm sau.
Vân Dao năm nay mười lăm tuổi.
Hiên Viên Tuyết không ngừng có ý đồ đụng chạm vào giới thương nhân, Vân Dao không chịu để yên cho nữ chính giả đạt được.
Hiện tại Hiên Viên Tuyết cũng mười sáu, mỗi lúc nàng ta muốn làm gì đều không thuận lợi, đều có kẻ ngán đường.
Theo cốt truyện hôm nay là ngày nam chính về hoàng cung, nhưng lại bị kẻ địch tập kích là cho bị thương.
Cùng lúc đó, nữ chính thật là công chúa Hiên Viên Ngọc vô tình đi qua, vì nổi lòng thương người nàng cứu nam chính.
Cuộc gặp mặt của nam nữ chính bắt đầu từ đó.
Hiên Viên Tuyết hôm nay muốn đến chỗ nam chính bị thương rồi cứu hắn để lại ấn tượng tốt.
Trong rừng.
Bên một khe suối nhỏ trong rừng, một nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc bị thương tựa vào mọt gốc cây.
Vết thương trên tay trên đùi được băng bó kỹ, nhưng máu vẫn chảy xuống.
Hắn bị trúng độc gây ra không đông máu!