Ngoài trời sau cơn mưa, thời tiết man mát dễ chịu. Không khí bên trong lầu viện náo nhiệt để đón chờ vị khách quý.
Mọi người ai nấy đầu đang chuẩn bị. Người tấp nập đi tới đi lui. Những người không mua được vé chỉ biết tiếc nuối đứng ở ngoài ngó nhìn, mong muốn nghe được hí kịch dù là một chút.
Nam nhân từ cửa đi vào, khí chất ngời ngợi, nhìn giống như ngôi sao sáng nhưng cũng lạnh lùng khiến mọi người cảm thấy không dám lại gần.
Bên cạnh là người phụ thoạt nhìn tầm 40, nhan sắc mặn mà khiến ai cũng suýt xoa, mặc trên người bộ sườn xàm ôm sát lấy người.
“Mua vé không hề dễ dàng đâu”
“Cũng chỉ là hí kịch, có gì thú vị đâu”
Hai người được dẫn đến chỗ ngồi vip, thuận tiện quan sát tất cả. Nam nhân ấy là Hàn Chấn Kiệt, hắn lười nhác, vẻ nhàm chán không hề che giấu khiến người phụ nữ bên cạnh tức giận quay sang trách.
“Rốt cuộc đi với mẹ con cứ tỏ thái độ thế? Hay là vì không được đi cùng Tô Gia Nguyên”
“Mẹ đừng nhắc đến em ấy” Người phụ nữ hừ lạnh khó chịu.
Hàn Chấn Kiệt nhìn chỗ sân khấu, ngón tay đang gõ theo nhịp nhẹ nhàng.
Khoảng khắc nhạc đệm phát lên, lầu viện đều trở nên yên ắng. Chỉ thấy dáng người sau tấm rèm bước ra, tầm mắt của mọi người đừng bị hấp dẫn. Dáng người thứt tha động lòng người.
Vừa cất giọng lên, nhiều người cảm thán, âm thanh mượt rõ từng chữ. Người phụ nữ bên cạnh Hàn Chấn Kiệt gương mặt thoả mãn, khác với vẻ tức giận khi nãy.
Tiếng hát bi thương để lại sâu trong trái tim của người nghe, lại như lưu luyến.
Hàn Chấn Kiệt lập từng ngừng động tác của ngón tay. Hắn vốn đến đây vì mẹ bắt ép, chỉ không ngờ tới người kia lại diễn tốt, hát hay, dáng người cũng thật mê người. Gương mặt dù phủ phấn dày cũng không che nổi nhan sắc diễm lệ. Đặc biệt là đôi mắt kia, quyến rũ mị hoặc, lại phong lưu đào hoa.
Hắn chưa bao giờ gặp ai xinh đẹp như thế…nhưng người này làm cho Hàn Chấn Kiệt cảm thấy vô cùng quen thuộc. Hình như đã gặp ở đâu rồi.
Đến khi hắn hoàn hồn lại thì tiết mục đã kết thúc. Mẹ hắn-Bạch Bảo Châu thích thú đứng dậy vỗ tay, nhìn qua là cảm thấy rất thoả mãn
“Con thấy chưa, rất xứng đáng đúng không?”
“Đúng, xứng đáng thật” Hàn Chấn Kiệt muốn làm rõ thân phận của người này nên bảo người đưa mẹ hắn về trước, còn mình thì đi đến phòng nghỉ ngơi của người kia.
Hắn vẫn còn lịch sự gõ cửa rồi mới vào. Bên trong người kia đã thay bộ trường bào, tẩy trang sạch sẽ, toàn bộ phấn trên mặt đều trút bỏ. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại còn hơi non nớt của người kia càng làm Hàn Chấn Kiệt chắc chắn mình cùng người này có quan hệ.
Người kia nhận ra nãy giờ có Hàn Chấn Kiệt đứng ngoài cửa thì mới ngỡ ngàng đứng dậy
“Tử Hoa vô lễ rồi, không biết thiếu soái đến đây có việc gì không?”
“Thất lễ rồi, tôi là Hàn Chấn Kiệt của tổng tư lệnh Q, tôi ngưỡng mộ ngài đã lâu” Tử Hoa ngại ngùng hơi đỏ mặt cố ý muốn né tránh ánh mắt của hắn.
“Thiếu soái cứ gọi em là Tử Hoa là được”
“Tử Hoa….” Giọng Hàn Chấn Kiệt trầm nhẹ, cái tên này vô cùng quen thuộc. Có lẽ hắn đã nhớ ra cậu là ai rồi. Nhưng có lẽ để một thời gian đã, đột xuất như vậy sẽ khiến Tử Hoa hoảng hốt.
“Thiếu soái có cần em dẫn người ra cửa không?”
“Cảm ơn” Tử Hoa chỉ mỉm cười rồi đi trước. Hàn Chấn Kiệt ở đằng sau âm thầm đánh giá. Những người làm ở đây đều rất cung kính chào Tử Hoa, cuộc sống chắc cũng không tồi.
Lầu viện này mở đã lầu, truyền từ nhiều đời trước nên thiết kế dù là theo hướng phương Tây nhưng vẫn mang chút nét cổ hoài niệm. Nơi này rất rộng, chia thành các dãy hành lang rõ ràng.
Hàn Chấn Kiệt rốt cuộc cũng hiểu tại sao nhiều nam nhân trốn vợ đến đây. Mỹ nhân đẹp, rượu ngon, nhạc hay, phục vụ lại còn tốt.
Tử Hoa trong kí ức của hắn không quá rõ ràng. Hồi trước gia đình hai bên có quen biết. Nhà cậu ở ngay cạnh nhà hắn. Vì thế hai người có chơi với nhau. Hắn hơn cậu 6 tuổi. Tử Hoa trong trí nhớ của hắn trắng trắng tròn tròn, thích ăn bánh mãn thầu và hay khóc nhè.
Nhưng đến năm 18 tuổi Hàn Chấn Kiệt đi du học. Khi trở về thì lập tức nhập ngũ đánh giặc. Lúc trở về sớm đã quên Tử Hoa là ai. Có lẽ hắn phải về điều tra một chút.
Nếu đây thực sự là Tử Hoa và cậu cần giúp đỡ, hắn sẽ đưa cậu ra khỏi nơi này và tìm một công việc ổn định. Trước nay những con hát luôn bị người đời xem thường. Nếu thoát khỏi đây không nơi nương thân thì cậu sống cũng sẽ khó khăn.
Suy nghĩ một lúc thì hai người đã đến cửa từ lâu. Tử Hoa vẫn im lặng ngẩng đầu nhìn hắn. Không biết là Hàn Chấn Kiệt nhìn nhầm hay gì mà trong đối mắt kia hắn thấy được sự luyến tiếc.