Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân

Chương 100: TG7: Thiếu Soái Luôn Muốn Hôn Ta (3)




CẢNH CÁO: THẾ GIỚI NÀY KHÔNG CÓ TAM QUAN, THỤ TRÀ XANH, MƯU MÔ, MÀ THẬT RA TRƯỚC NAY LÀ VẬY\=)))

NHẮC NHỞ CHO MẤY BẠN NÀO GHÉT THỂ LOẠI NÀY, QUAY XE ĐI CÒN KỊP.

TÁC GIẢ LÀ LẦN ĐẦU VIẾT VỀ DÂN QUỐC, NẾU CHỖ NÀO DÙNG TỪ KHÔNG HỢP LÍ CÁC CÔ CỨ NÓI T SẼ SỬA

HƠN HẾT TRUYỆN CHỈ LÀ HƯ CẤU, KHÔNG CÓ THẬT NÊN LÀM ƠN PH N BIỆT ĐỜI THẬT VÀ TRUYỆN. ĐỌC TRUYỆN CHỈ NÊN GIẢI TRÍ THÔI, ĐỪNG SUY LUẬN LINH TINH LÀM GÌ.

Hàn Chấn Kiệt từ sau hôm gặp Tử Hoa trong đầu hắn thi thoảng sẽ luôn nhớ đến cậu. Dù gì cậu và hắn là thanh mai trúc mã, hắn không thể để cậu mãi trong đấy. Hắn cũng nên có một phần trách nhiệm giúp đỡ cậu.

Hàn Chấn Kiệt dập tắt điếu thuốc. Những quân sĩ đều thấy nguyên soái mình có tâm sự. Họ nói chuyện trêu đùa đoán rằng nguyên soái cao quý của họ bị vị hôn phu xinh đẹp hôm nọ giận dỗi hay gì. Hàn Chấn Kiệt cởi găng tay đen, những chiếc áo nặng nề được thả xuống mặt đất. Thân hình cường tráng, từng khối cơ bắp trên người đều hoàn mỹ, giống như được tạc tượng. Chỉ là trên tấm lưng chằng chịt vết sẹo do bom đạn.

“Những người nói chuyện khi nãy đứng ra đây hết”

Những quân sĩ chỉ biết mếu máo đẩy nhau lên phía trước. Họ chỉ dám nhìn mặt đất không dám ngẩng lên nhìn Hàn Chấn Kiệt. Thiếu soái rất tức giận rồi. Và mỗi lần như thế thì họ xong đời.

Chỉ thấy lúc sau Hàn Chấn Kiệt cẩn đeo lại găng tay, quần áo trên người chỉnh chu không nếp nhăn. Còn đám người bị hắn xem là bao cát trút giận. Ai nấy thương tích đầy mình.

“Biết hậu quả của những kẻ lười biếng chưa”

Hàn Chấn Kiệt lên xe trở về nhà. Nhà hắn vốn dĩ khá giả, nổi tiếng trong cả buôn bán và cả quân phiệt. Biệt thự lớn nằm riêng biệt, xung quanh cây cối xanh ươm mát mắt. Hắn cất xe gọn gàng rồi bước vào trong. Ngôi nhà hiện đại trang trí theo hướng phương tây.

Bên trên chiếc ghế dài được làm bằng loại da xa xỉ, người phụ nữ cùng thiếu niên khuôn mặt thanh tú, ánh mắt ngây thơ, làn da trắng hồng. Thân thể nhỏ nhắn. Khi thấy Hàn Chấn Kiệt trở về thì mắt hạnh híp lại, chân trần chạy tới lao vào lòng hắn.

Hàn Chấn Kiệt lập tức ánh mắt trở nên ôn nhu, sủng nịnh. Hành động nhẹ nhàng bế Tô Gia Nguyên vào trong lòng. Hắn không ngần ngại hôn lên má Tô Gia Nguyên trước mặt mẹ mình.



“Chỉ quan tâm con dâu nào để ý tới người mẹ già này chứ” Bảo Châu nói giận hờn nhưng thật chất bà cũng rất vui khi thấy con trai mình hạnh phúc. Như nào cũng được, chỉ cần hắn thấy vui là được. Người làm như bà sẵn sàng làm mọi thứ.

“Sao hôm nay em đến sớm thế?”

“Tại em nhớ anh mà” Tô Gia Nguyên nũng nịu dụi mặt vào hõm cổ của hắn. Hàn Chấn Kiệt coi y là bảo bối, nghe được vậy chỉ hận không thể hôn nát cái miệng dẻo này.

Hàn Chấn Kiệt bế cậu đặt trên ghế rồi lên tầng thay đồ. Hoạt động cả ngày mồ hôi khó chịu, hắn lúc này chỉ muốn tắm rửa qua mà thôi. Ma xui quỷ khiến Hàn Chấn Kiệt lại đi đến lấy chiếc khăn tay trong ngăn kéo bàn bị khóa ra.

Lúc chia tay hôm nọ Tử Hoa có đưa cho hắn. Hàn Chấn Kiệt thấy nó cũng đẹp nên mang về. Hắn nhận ra đầu óc mình bắt đầu mụ mị trở nên phát điên mất rồi.

Hàn Chấn Kiệt ném chiếc khăn trở lại ngăn kéo bàn rồi đi tắm. Lúc sau hắn đi ra, cả người vẫn còn những giọt nước. Mái tóc ướt rũ xuống, nhìn lười biếng hơn mọi khi hắn vuốt keo. Bên hông Hàn Chấn Kiệt chỉ có duy nhất chiếc khăn bông tắm trắng.

Tô Gia Nguyên không biết vào trong phòng từ khi nào, y nằm lăn trên giường. Thứ khiến Hàn Chấn Kiệt chột dạ là Tô Gia Nguyên cầm khăn tay Tử Hoa tặng hắn.

Trên chiếc khăn tay thêu chữ kí của Tử Hoa, xinh đẹp nhỏ nhắn. Trong lòng Tô Gia Nguyễn dấy lên mối nghi hoặc. Sao Tô Gia Nguyên lại tìm được nó. Chắc có lẽ khi nãy hắn đã quên khóa ngăn kéo tủ.

“Kiệt, đây là khăn tay của ai thế? sao em chưa thấy qua”

“Chỉ là người bạn của anh để quên. Anh chỉ giữ hộ, khi nào gặp sẽ trả”

Tô Gia Nguyên vẫn muốn hỏi tiếp nhưng câu trả lời của Hàn Chấn Kiệt quá mức rõ ràng, vẻ mặt hắn lại bình tĩnh, lời nói thoạt nghe có vẻ không giống nói dối. Tô Gia Nguyên trấn an bản thân, hắn yêu y muốn chết đi sống lại, sẽ không có chuyện phản bội.

Ăn cơm xong Tô Gia Nguyên được Hàn Chấn Kiệt đưa trở về nhà. Có lẽ vì còn để tâm chuyện chiếc khăn tay nên y dỗi hờn không hôn tạm biệt. Hàn Chấn Kiệt lúc này lại không để ý đến việc đó. Hắn nghĩ dù sao cũng không nên kể với Tô Gia Nguyên về Tử Hoa, tránh y lại ghen tuông hiểu nhầm.