Tử Hoa tới ăn cũng không được ăn. Lạc Châu Sa thì suốt ngày chửi mắng đánh đập cậu. Tử Hoa có thể phản kháng nhưng cậu không muốn. Tử Hoa chưa bao giờ để mình chịu thiệt. Hôm nay Tân Đồ Văn sẽ trở về nhưng chuyến bay trục trặc nên khả năng tối mới đến nơi được.
“Mày khôn hồn cút ra khỏi Tân Gia đi, nơi này không tiếp đón mày” Tử Hoa nhìn đồng hồ rồi khẽ cười
“Lạc tiểu thư chắc hiểu lầm gì rồi. Tôi chưa từng mong sẽ được bước chân vào Tân Gia hết” Tử Hoa hiểu ra Lạc Châu Sa. Dù khôn ngoan đến mấy nhưng nếu bị thái độ dửng dưng dù có tội của cậu chọc tức đến phát điên
Hai người đứng ở ngay chỗ cầu thang, giờ chỉ cần Lạc Châu Sa đẩy cậu nhẹ một phát thì Tử Hoa nhẹ nhất là gãy tay gãy chân, nặng thì bị tổn thương não.
“Mày chính là hồ ly tinh câu dẫn chồng tao”
“Tôi không có, Lạc tiểu thư.…a!” Lạc Châu Sa tức giận không kiềm soát được mà đẩy Tử Hoa xuống. Đến khi thấy cậu đau đớn, bên dưới chảy máu. Lạc Châu Sa nghĩ do bị va chạm vào đâu nên bị xước chảy máu mà thôi. Cô ta khinh bỉ mặc kệ cậu cầu xin mà đi vào phòng.
[Mình sẽ gọi
Tân Kiến Vĩ: anh
Tân Đồ Văn: hắn
Cẩm Mộ Đào: y]
Tân Kiến Vĩ kéo vali trở về. Anh thấy người trong lòng nằm trên vũng máu thì sợ hãi ném vali sang bên mà ôm lấy cậu.
“Quản gia lấy xe! mau lên”
“Vâng”
_____________________________
Quần áo Tân Kiến Vĩ mặc đều bị máu của anh làm bẩn. Hắn đứng ngồi không yên nhìn ánh đèn của phòng cấp cứu. Tử Hoa đã ở trong phòng cấp cứu được mấy tiếng rồi. Chắc chắn đây không phải do cậu trượt chân, anh hiểu rõ Tử Hoa là người cẩn thận trong mọi thứ. Đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ vẻ mặt trông khá mệt mỏi bước ra.
“Cậu ấy sao rồi?”
“May mắn bệnh nhân và đứa trẻ vẫn giữ được”
“Cái gì....Cậu ấy có con sao?”
“Cậu là chồng mà không biết vợ mình có con à”
“Tôi….” Tân Kiến Vĩ không biết trả lời bác sĩ sao nữa. Anh lấy tư cách gì để bên cạnh cậu đây.
“Bệnh nhân có thai nhưng lại uống rượu mà bây giờ bị động thai…sợ rằng sẽ khó giữ được đứa trẻ” Bác sĩ im lặng, hơi do dự nhưng rồi vẫn nói ra
“Tôi khuyên người nhà nên bỏ đứa trẻ đi để giữ lại mạng sống cho bệnh nhân. Cơ thể bệnh nhân rất yếu, khi sinh sợ khó giữ mạng và con”
“Tôi hiểu rồi”
Tân Kiến Vĩ đi đến bên cạnh giường bệnh của cậu. Anh chỉ đi có mấy ngày mà cậu đã gầy đi trông thấy.
Đứa con trong bụng…không nói cũng biết là của anh trai thân mến. Tại sao chỉ là tình nhân mà lại khiến cậu mang thai. Chẳng lẽ muốn trói buộc Tử Hoa cả đời bên Tân Đồ Văn. Nực cười ! Tân Kiến Vĩ vuốt ve hai má của cậu.
Tử Hoa tỉnh dậy. Trong không gian hệ thống lại bị cậu bắt nạt. Bạch Kim íu đúi ngồi co ro trong góc. Tử Hoa đang cười tự hào thì cậu lại bị bắt trở về thế giới.
Cảm giác đau đớn ở đầu với chân khiến cậu không thể nào ngồi dậy được. Tân Kiến Vĩ đang gọt táo thì bỏ xuống để đi đến đỡ cậu ngồi. Anh còn cẩn thận kê gối ở phần lưng cho cậu.
“Đói chưa, muốn ăn gì không?”
“Kiến Vĩ…” Cậu uất ức dựa vào Tân Kiến Vĩ khóc lớn, anh đau lòng ôm lấy cậu.
“Vĩ Vĩ, nếu tôi biến mất thì anh có buồn không?”
“Đừng nói vậy” Tử Hoa đưa bàn tay gắn kim tiêm để truyền nước xoa nhẹ đầu anh.
“Cậu mang thai rồi” Tử Hoa sờ lên bụng mình mà mỉm cười, trong người cậu đang tồn tại một sinh mệnh nhỏ, bảo bối của cậu
“Nhưng cơ thể cậu quá yếu, bác sĩ nói khó mà giữ được đứa con” Tử Hoa hơi lo lắng nhưng cậu vẫn còn hệ thống, cậu nhất định sẽ sinh ra đứa trẻ này.
“Tôi không thể ở lại bên cạnh cậu lâu được, công việc vẫn chưa hoàn thành.”
“Anh không cần lo cho tôi đâu”
“Tử Hoa…đợi tôi. Tôi sẽ trở về bên cậu sớm thôi” Tân Kiến Vĩ hôn lên trán cậu rồi quay lưng rời đi, không để cho cậu kịp nói câu gì.
Tử Hoa mặc dù hơi buồn nhưng cuối cùng cậu vẫn từ bỏ Tân Kiến Vĩ. Người như anh nên kiếm bạn đời tài giỏi xinh đẹp sống đến cuối đời, cả đời Tân Kiến Vĩ gặp gỡ Tử Hoa chính là xui xẻo nhất, vì anh không phải đối tượng công lược của cậu.
Tử Hoa chập chững vịn vào tường bước đi ra ngoài. Hỏi y tá thì mới biết là nơi này của bệnh viện ở ngay trung tâm thành phố, vừa được mua lại bởi Cẩm Mộ Đào. Tử Hoa cảm thấy số phận khá may mắn với cậu. Bạch Kim thầm khinh thường, nếu không có hệ thống giúp đỡ thì làm sao kí chủ lại thuận lợi làm nhiệm vụ. Nhưng mỗi khi can thiệp năng lượng của hệ thống sẽ bị hư tổn nặng, cần thời gian sửa chữa.
“Trùng hợp” hôm nay là ngày Cẩm Mộ Đào đến khảo sát bệnh viện. Y đứng nghe kể lại mà có nhàm chán nhìn xung quanh. Bóng dáng quen thuộc đập vào mắt y. Tại sao cậu lại ở đây? Chẳng lẽ gặp tai nạn gì.
Cẩm Mộ Đào bỏ đám người kia mà đi đến cạnh bên cậu. Tử Hoa đau đớn bước đi thì có vòng tay ấm áp ôm lấy eo cậu.
“Cẩm Tổng, sao ngài lại ở đây?”
“Có việc thôi. Cậu bị ám sát à?” Tử Hoa bật cười không nhớ đến hình tượng. Cậu chỉ là thư ký bé nhỏ, ám sát cậu thì có ích gì chứ. Tử Hoa cảm thấy nếu ở cạnh Cẩm Mộ Đào thì sẽ cười suốt ngày. Ai bảo y lại ngây thơ như thế.
“Trượt chân vấp ngã thôi”
“Để tôi dìu cậu”
“Cảm ơn Cẩm Tổng, phiền ngài rồi” Tử Hoa ngồi xuống giường, cậu bất giác sờ lên bụng mình. Cẩm Mộ Đào không rõ sao cậu lại sờ bụng mình. Chẳng lẽ…bị đau bụng
“Cậu bị đau bụng à? để tôi gọi bác sĩ”
“Không, không có phải”
“Cẩm tổng, 15 phút nữa gặp đối tác” Thư ký đi bên cạnh y vào thông báo. Khuôn mặt của vị thư ký nảy cũng đẹp thật đó. Tử Hoa ăn táo mà Cẩm Mộ Đào gọt cho
“Ăn xong nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ đến thăm thường xuyên”
“Cảm ơn Cẩm tổng” Cẩm Mộ Đào mỉm cười ôn nhu rồi đi ra ngoài. Khác với khi nãy y trở nên lạnh lùng hơn
“Đưa tôi thông tin bệnh nhân vừa nãy, mà đối tác này cậu đi gặp cho tôi đi”
“Vâng” Cẩm Mộ Đào lái xe để lại thư ký với khuôn mặt đau khổ. Thế là lại phải gọi taxi.
Cẩm Mộ Đào đi đến siêu thị mua trái cây với thức ăn để về nấu cơm. Y còn mua thêm cả chút sữa tươi. Cẩm Mộ Đào không thích sữa nhưng y tính mua cho Tử Hoa, thân thể gầy yếu như này cần bồi bổ thêm
Cẩm Mộ Đào tự lập từ nhỏ nên việc nấu nướng đối với y là chuyện nhỏ. Tử Hoa là người bệnh nên ăn cháo là sự lựa chọn tốt nhất. Cháo yến sào là tốt nhất.
Cẩm Mộ Đào không biết tại sao bản thân y lại có hảo cảm ngay từ lần đầu gặp mặt Tử Hoa như thế, dường như hai người họ đã gặp mặt nhau từ lâu rồi, thật kì lạ mà.
[Độ hảo cảm của Cẩm Mộ Đào: 25]