Tử Hoa canh lúc mọi người đều ngủ say mà rón rén đi đến thư phòng của Tân Đồ Văn. Thấy cậu hắn có chút bất ngờ, khi nãy vẫn còn ngủ say không biết trời biết đây. Thế mà bây giờ nghịch ngợm đi vào phòng hắn nhưng bước đi lại không vững, động tác lén lút như kẻ trộm đóng cửa lại nhẹ nhàng tránh phát ra tiếng động quá lớn.
“Tân..tân tổng”
“Hửm” Tử Hoa đứng ở cửa cắn môi, hai mắt sợ hãi không dám lại gần Tân Đồ Văn.
“Lại đây”
Tử Hoa lon ton chạy tới bên cạnh Tân Đồ Văn, hắn tiện tay ôm cậu ngồi vào trong lòng “Sao lại khóc”
Tử Hoa tìm được điểm dựa mà khóc lớn hơn, trong lòng hắn run rẩy không dám đối diện với ánh mắt chất vấn.
“Có..hức phải do tôi nên ngài với Lạc tiểu thư mới cãi nhau đúng không?” Tân Đồ Văn không ngờ cậu lại nghĩ như thế. Khi kí vào hợp đồng tình nhân kia thì Tử Hoa phải biết chuyện này sớm hay muộn sẽ xảy ra. Trước nay cậu đều không có như vậy, tại sao nay lại nghĩ cho Lạc Châu Sa. Chẳng lẽ do rượu nên con người ai cũng trở nên thật thà hay sao
[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 76]
“Không phải do em”
[Từ đoạn này mình sẽ đổi toàn bộ xưng hô của Tân Đồ Văn với bé nhà là tôi-em.
Còn Tử Hoa sẽ gọi Tân Đồ Văn là Đồ Văn khi chỉ có 2 người, còn lại sẽ gọi là Tân tổng]
“Đồ Văn….” Tân Đồ Văn bật cười nhìn cậu nước mắt nước mũi lấm lem như mèo con, hai tay nhỏ bám chặt lấy áo của hắn không chịu buông.
Thư phòng của hắn có giường ngủ, thi thoảng nếu mệt mỏi quá thì Tân Đồ Văn sẽ ngủ ở đây luôn. Hôm nay mới thấy cái giường này có ích. Tử Hoa ôm chặt lấy Tân Đồ Văn như em bé, hắn đặt xuống giường rồi tay cũng không chịu buông.
“Ngoan, buông tôi ra nào”
“Hông muốn đâu, ngủ ngủ” Tử Hoa hôm nay phá lệ nhõng nhẽo, so với mọi khi thì khác biệt hoàn toàn. Tân Đồ Văn không hiểu sao mình lại không thể cưỡng được mà nằm xuống cạnh Tử Hoa. Cậu vẫn luôn thích hương pheromone của hắn. Tất cả đối tượng công lược của cậu đều rất thơm, Tử Hoa thích vô cùng.
Tử Hoa nằm trong lòng Tân Đồ Văn ban đầu ngoan ngoãn nhưng lúc sau đã nghịch ngợm xoay qua xoay lại, còn chui xuống chăn muốn hù doạ hắn. Tân Đồ Văn chỉ biết cười sủng nịnh hùa theo trò chơi của cậu.
Tử Hoa cũng mệt mỏi, quậy lúc thì lăn ra ngủ say. Mọi thứ đều hoàn hảo trừ việc cậu ngủ rất hư. Nằm quấn chặt chăn lại còn đạp hắn xuống đất. Tân Đồ Văn không thể ngủ được nên ngồi làm việc suốt đến tận 3 giờ sáng.
Tử Hoa muốn đi vệ sinh nên tỉnh dậy, cậu thấy hắn vẫn chăm chú nhìn máy tính mà không biết mình đã tỉnh.
“Đồ Văn đi ngủ” Tử Hoa khuôn mặt còn ngái ngủ, mái tóc hơi xù lên nhẹ. Cậu đi vệ sinh rồi lại leo lên giường ngủ tiếp. Tân Đồ Văn cũng mêt mỏi, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Hắn vừa đặt lưng xuống giường thì đã ngủ say. Cứ thế hai người ôm nhau ngủ say, đến tận trưa vẫn chưa tỉnh.
_________________________________
“Đại thiếu gia, người đã tỉnh chưa” Tân Đồ Văn bị tiếng gõ cửa liên tục đánh thức. Hắn không ngờ được mình lại ngủ đến tận gần 12 giờ. Mọi khi dù có thức tới đâu hay thậm chí không ngủ thì hắn vẫn luôn theo thói quen 6h30 có mặt ở công ty.
Tân Đồ Văn nhìn câu ngủ say thì không nỡ gọi dậy. Hắn vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới lầu. Trước khi đi còn chỉnh điều hoà cho cậu để Tử Hoa không bị lạnh.
Lạc Châu Sa thấy hắn bước ra từ thư phòng thì quyết tâm đem con rời đi của cô càng cao. Không ai có thể chịu nổi chồng mình ngày ngày ôm ấp tiểu tình nhân được.
Tân Đồ Văn khó chịu khi thấy Lạc Châu Sa ngồi cạnh vali, hai tay là Minh Trực và Minh Lam. Minh Lam ngây thơ cứ nghĩ là được đi chơi nên hí hửng vui mừng. Minh Trực không nói gì chỉ ngồi lặng yên ở ghế, dù suốt cả sáng Lạc Châu Sa có hỏi gì thì Minh Trực cũng không trả lời.
“Chúng ta coi như không quen biết đi Đồ Văn, tôi sẽ mang con sang Mỹ, trở lại cuộc sống như trước kia” Lạc Châu Sa vừa nói vừa lau đi nước mắt. Dù cho không có tình cảm đi chăng nữa thì hắn cũng không muốn cho con mình thấy mẹ chúng nó khóc.
“Đừng nháo, thời gian anh đã sắp xếp xong hết rồi, 1 tuần nữa sẽ kết hôn”
“Thật…thật sao?” Lạc Châu Sa khi nhận được cái gật đầu của Tân Đồ Văn thay câu trả lời thì vui mừng đến khóc.
Tử Hoa đứng ở cầu thang nghe toàn bộ, cậu không nhịn được mà bỏ chạy về phòng. Tại sao cậu lại có thể thua cuộc một người như cô ta cơ chứ. Tử Hoa cậu không cam tâm!
Tân Đồ Văn giải quyết được với Lạc Châu Sa thì cũng nhẹ bớt được vấn đề. Thế nhưng bảo hắn buông tay Tử Hoa thì là không thể, lại càng không bỏ được Lạc Châu Sa. Dù sao thì Tử Hoa cũng chỉ cần tiền thôi mà. Vậy hắn sẽ cho cậu thật nhiều tiền, cậu lúc đấy chắc chắn sẽ không rời xa hắn.
Tử Hoa coi như không có chuyện gì mà cư xử như bình thường. Tân Đồ Văn đi công tác 3 ngày để xử lí công việc còn về kết hôn. Tử Hoa nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt để trở thành “bạch liên hoa” trong lòng Tân Đồ Văn.
Duệ Tuyết Nhàn thì đi lên chùa cầu phúc. Tử Hoa cảm thấy giữa cậu và Tân Kiến Vĩ nó không đến mức tình yêu nhưng lại vượt qua tình bạn. Tử Hoa thích cảm giác được ở cạnh nam nhân ấy, cảm giác thân thuộc đến kì lạ, chỉ tiếc Tân Kiến Vĩ bị bắt sang Mỹ rồi.
Giờ chỉ còn Tử Hoa với Lạc Châu Sa. Minh Lam với Minh Trực đã đến trường từ sớm. Tử Hoa ăn mặc chỉnh chu ngồi ở phòng khách ăn bánh uống trà. Lạc Châu Sa khó chịu ra mặt, hiện giờ không có ai ở nhà. Đây chính là lúc để cô ta trả thù toàn bộ những gì cô ta phải chịu đựng.
Tử Hoa đang ăn bánh thì bị túm tóc, cậu đau đớn kêu lên thì lại bị tát một cái điếng người vào bên má phải. Lạc Châu Sa căm hận khuôn mặt yêu nghiệt đã quyến rũ chồng của cô ta.
Tử Hoa bị đánh không thể phản kháng, ấm trà nóng vừa mới pha dội thẳng vào người cậu, thấm qua lớp áo sơ mi rồi tiếp xúc với da cậu. Tử Hoa đau đớn kêu la thì Lạc Châu Sa càng thích thú hành hạ mạnh hơn.
Cô ta thoả mãn nhìn Tử Hoa nằm trên vũng máu. Vết cứu chằng chịt. Còn mấy ngày nữa..cô ta sẽ từ từ cho hồ ly tinh kia biết hậu quả của việc xen vào gia đình người khác.
Bàn tay cậu bị dẫm đến đau đớn…chẳng lẽ Lạc Châu Sa là kiếp sau của Mị Tình nhưng hiền hơn một chút
Tử Hoa chật vật ngồi dậy. Cậu cố gắng điều chỉnh lại hơi thở. Quản gia quan sát mọi chuyện nhưng không nói gì cũng không xen vào. Chuyện của chủ nhân không đến lượt người có thân phận thấp hèn lên tiếng.
Tử Hoa trở về phòng lấy hộp cứu thương bôi thuốc rồi băng bó lại. Cậu vô tình làm máu dính ra ga giường. Tử Hoa tính đem đi giặt nhưng cậu suy nghĩ rồi để lại chỗ cũ.