Tử Hoa cảm thấy mấy ngày Hạ Từ Vũ rất lạ. Hắn đi rất sớm và về nhà rất muộn. Trên người còn có mùi nước hoa mà mùi này có chết cậu cũng không quên.
Ngoài nữ chính ra thì còn ai nữa, trên sơ mi cậu còn thấy là vết son môi đỏ chót của nữ nhân. Tử Hoa khinh bỉ, thế mà bảo là sẽ chăm sóc cậu, yêu thương cậu sao? tất cả chỉ là dối trá.
“Ăn cơm đi Tử Hoa” Hạ Từ Vũ không hiểu tại sao mấy ngày nay Tử Hoa lại dở chứng không chịu ăn uống. Hắn càng ngày càng khó chịu với cậu.
Tử Hoa đau đớn miệng bị cưỡng ép mở ra. Hắn không quan tâm tới cậu có nuốt kịp hay không mà cứ xúc liên tục. Tử Hoa bị nghẹn nên đẩy hắn ra. Cậu hai mắt căm phẫn nhìn Hạ Từ Vũ.
Hắn khẽ hừ một tiếng rồi cũng chẳng quan tâm mà rời đi. Tử Hoa càng ngày càng lo lắng nhiệm vụ ở thế giới này không thể hoàn thành. Đối tượng công lược quá khó hiểu mà tình địch lại có bàn tay vàng, ai đấu lại nổi cô ta.
Tử Hoa cổ chân lại bị Hạ Từ Vũ xích lại. Cậu chỉ có thể quanh quẩn trong căn phòng kín. Biết thế lúc đấy Tử Hoa không đi theo nam nhân này rồi. Thà cứ làm công chúa cho Sát Địch Giả với Hạ Từ Lâm hầu hạ còn tốt hơn.
“Em trai yêu dấu à\~” Mị Tình đắc ý đi vào. Cô ta nhìn cậu với ánh mắt như nhìn côn trùng, một con ký sinh kinh tởm không hơn không kém.
“Sao? Cảm thấy bị vứt bỏ như nào, haha” Mị Tình điên loạn cười to làm cậu có chút sợ hãi. Cô ta đi đến đá thẳng vào bụng Tử Hoa. Lực lớn cùng giày cao gót mũi nhọn làm cậu đau đớn ngã xuống ôm lấy bụng.
Cô ta tàn nhẫn dẫm lên bàn tay trắng nõn cùng ngón tay thon dài, không vết chai. Tử Hoa có thể cảm nhận được xương cốt vỡ vụn. Cậu biết trong phòng có camera. Tử Hoa chỉ thất vọng rằng rõ ràng Hạ Từ Vũ biết nhưng lại mặc kệ cậu.
Tử Hoa không khóc không nháo. Cậu chỉ cắn răng chịu đựng cơn đau ập tới. Mị Tình thoả mãn nhìn Tử Hoa thương tích đầy mình.
“Đừng ngất vội chứ, vẫn còn trò hay ở phía sau nữa đấy. Mau vào đi” Theo lời cô ta cánh cửa mở toang, đi vào là mấy tên trung niên bụng béo ghê tởm nhìn cậu với ánh mắt thèm thuồng.
Lần này Tử Hoa thật sự bất lực rồi. Cậu bị xích, không một ai cứu giúp được cả. Người duy nhất có thể là Hạ Từ Vũ nhưng hắn đã lựa chọn đứng ngoài nhìn.
Tử Hoa cười thê lương nhìn Mị Tình. Cô ta càng thấy cậu đau khổ thì nụ cười trên khuôn mặt càng trở nên vặn vẹo.
Thật ra cũng không hẳn là không ai tới cứu. Từ lúc Mị Tình bước vào cậu cũng đã nghi rồi nên bảo hệ thống phát vị trí của mình cho mấy tên kia. Giờ điểu cậu cần làm là câu giờ cho mấy người tới kịp.
“Tại sao chị lại đối xử với em như vậy?”
“Ồ, nói được rồi kìa” Cô ta cười cười dẫm mạnh vào chân cậu
“Mày ngủ với người yêu tao mà lại giả vờ trinh nữ cái mẹ gì hả thằng đ ĩ thối tha! Cơ thể dơ bẩn của mày chỉ nên phục vụ cho những hạng người bần hèn mà thôi”
“Cũng chỉ vì đàn ông mà chị nhẫn tâm cho người cưỡng búc em mình”
“Nhưng đấy là của tao, không đến lượt loại dơ bẩn như mày đụng vào”
Mị Tình không muốn tốn thời gian nên rời đi. Cô ta đi đến kéo Hạ Từ Vũ đang trầm tư nhìn màn hình máy tính ra ngoài.
“Em đói rồi, mình đi ăn thôi” Hạ Từ Vũ phân vân nhưng vẫn lái xe đưa Mị Tình đi. Hắn còn quay lại nhìn về phía căn biệt thự.
Tất cả đều có nguyên do của nó hết. Mị Tình tạo chứng cứ giả, cô ta cắt ghép ảnh cậu cùng đám đàn ông khác thác loạn. Hạ Từ Vũ cũng vì thế mới bỏ mặc cậu.
Mà không chỉ hắn thấy mất tất cả đám Sát Địch Giả, Hạ Từ Vũ cùng Hạ Từ Lâm cũng thấy. Họ ghê tởm nên đã không đi kiếm cậu nữa. Dù cho có vị trí hiện tại của cậu.
Nghe thông báo từ hệ thống thì Tử Hoa chỉ biết cười khổ. Cậu bình thản nhìn đám nam nhân trước mặt. Cậu đứng dậy lấy điếu thuốc từ nam nhân gần đây. Cũng thật lâu rồi mới hút lại, cảm giác vẫn như lần đầu.
“Muốn chơi tôi đến vậy à? Cô ta cho mấy người bao nhiêu tôi có thể cho nhiều gấp mấy lần đấy”
“Tiểu mỹ nhân à thứ chúng tôi cần không phải là tiền mà là cơ thể của em đấy”
Tử Hoa biết dù cho cậu phản kháng thì chạy cũng chẳng nổi nữa. Điếu thuốc tàn bị cậu dập tắt. Tử Hoa tự mình cởi đồ. Thân hình mềm mại cứ thể hiện ra trước mặt đám d*m dê kia.
Họ lao tới, hổ đói giống nhau. Tử Hoa chỉ lẳng lặng rút lấy điếu thuốc cùng bật lửa từ tên đàn ông bên cạnh mà châm điếu hút.
Cậu phả khói thuốc vào mặt của hắn, tên kia thích thú khiến bên dưới cương c ứng hơn cứ cạ vào người cậu. Tử Hoa chẳng cảm thấy gì cả. Trách thì trách mấy que tăm kia quá bé mà thôi.
Bọn họ làm xong kiệt sức nằm lăn ra ngủ như lợn. Cậu bình thản đi vào tắm rửa cơ thể thật sạch rồi lấy bộ đồ khác để mặc.
Trong nhà chẳng có nổi một người hầu hay quản gia. Dù sao đêm rồi họ chắc có lẽ đã đi nghỉ. Tử Hoa mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa uống.
Tử Hoa vẫn giữ chặt lấy con gấu bông. Cậu biết trong có một cái nút nhỏ, là máy định vị cùng ghi âm. Chỉ cần cậu ghi âm lại thì Bác Nhã sẽ đến. Nhưng bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
Mị Tình trở về thì khá bất ngờ khi thấy cậu thản nhiên ngồi uống sữa.
“Bây giờ tôi với chị chơi một trò cá cược không?”
“Trò gì?” Cô ta nghi hoặc đứng cách xa cậu. Tử Hoa cũng không thấy lạ gì. Cậu sẽ chẳng ngu ngốc cầm dao giết cô ta rồi để mấy tên kia dí cho sống dở chết dở đâu.
“Thử đặt tôi với chị vào tình thế nguy hiểm xem họ sẽ lựa chọn cứu ai. Nếu họ chọn chị thì tôi sẽ chết , không bám lấy mấy người nữa. Còn chị thua thì phải tự động rời đi”
“Được” Mị Tình chỉ cảm thấy cậu quá ngu ngốc mà thôi. Cô ta nắm chắc phần trăm chiến thắng trong tay. Tưởng mình là gà hoá ra lại là thóc.
Tử Hoa cười trong lòng. Mặc dù hắc hoá tăng rất cao nhưng hảo cảm vẫn giữ nguyên. Họ vẫn yêu cậu. Cứ đợi đấy xem ai thắng ai thua.
Tử Hoa mặc kệ cô ta mà tiếp tục ngồi ăn. Mị Tình cũng chẳng quan tâm mà rời đi
[Độ hảo cảm của Hạ Từ Lâm: 93
Độ hắc hoá của Hạ Từ Lâm: 85
Độ hảo cảm của Hạ Từ Vũ: 70
Độ hắc hoá của Hạ Từ Vũ: 81
Độ hảo cảm của Bác Nhã: 62
Độ hắc hoá của Bác Nhã: 40
Độ hảo cảm của Sát Địch Giả: 78
Độ hắc hoá của Sát Địch Giả: 60
Độ hảo cảm của Hoàn Cẩm Nam: 75
Độ hắc hoá của Hoàn Cẩm Nam : 90]
Bác Nhã cậu chẳng phải làm gì mà hảo cảm cũng tự tăng, đáng yêu thật đấy. Nhưng sao hắn lại hắc hoá nhỉ, chẳng lẽ đã điều tra về cậu hay gì.
________________________
Bác Nhã nào ngờ được một ngày hắn lại yêu một người mình mới gặp có 2 lần. Từng chi tiết trên khuôn mặt, cơ thể cậu hắn đều nhớ. Hắn cho người điều tra và biết được những việc cậu đã trải qua.
Nhưng bây giờ hắn không làm được gì. Tử Hoa bị giữ rất chặt. Giờ hắn chỉ cần nhân thời cơ bọn họ lơ là thì nhất định sẽ đem cậu đi. Bác Nhã vuốt ve tấm ảnh mà cậu đứng thuận theo ánh mặt trời.
Hai mắt cong lên, làn da trắng như mỡ dê, hai má khẽ ửng hồng. Tử Hoa cả người như toả ra một nguồn năng lượng gì đó không thể nói ra. Hắn muốn được bảo vệ cậu, sẽ không để cậu phải trải qua những chuyện cực khổ này nữa. Tiểu thiên sứ, anh sẽ đến sớm thôi.