Tiếng mở cửa vang lên, cậu cứ ngỡ là Sát Địch Giả hay Hạ Từ Lâm nhưng ai ngờ người đến lại là nữ chính, chị gái cậu Mị Tình. Cô ta mặc váy đen ôm lấy cơ thể, thấy cậu thì không nhân từ đi đến tát mạnh rồi túm chặt tóc cậu.
“Thằng đ i ế m dơ bẩn! mày câu dẫn hết người của tao nên giờ gặp quả báo đấy con chó” Tử Hoa chỉ có thể ô ô khóc lớn cầu mong sẽ có người nghe thấy và đến cứu cậu.
“Trong thời gian mày nằm viện, tất cả họ đều tìm đến tao, sức lực rất khoẻ, làm tao mãi mới xuống được giường” Mị Tình đắc ý khi thấy cậu đờ người ra. Cô ta khoái chí cười rồi khẽ vỗ vào má cậu.
“Dù sao thì mày cũng chỉ là món đồ chơi nhất thời của họ, còn tao thì là vĩnh viễn” Mị Tình tát mấy cái vào mặt cậu xong mới rời đi. Tử Hoa cảm thấy kinh tởm nam nhân đấy, cậu cứ ngỡ là họ đã cắt đứt mối quan hệ với Mị Tình rồi.
“Bạch Kim cô ta nói có đúng không?”
[Thưa kí chủ là đúng gần như toàn bộ, chỉ có Bác Nhã và Hạ Từ Vũ không là không tiếp xúc với cô ta từ lâu]
Cậu bất ngờ, ai mà tin được bát boi Hạ Từ Vũ thế mà lại cắt đứt mối quan hệ với Mị Tình rồi. Cậu ta bây giờ suốt ngày rượu bia cùng với những tình một đêm mà chẳng biết trùng hợp hay gì mà những người cậu ta từng quan hệ đều có nét giống cậu.
Biết là mình yêu cậu thế sao tên ngu này không đến cứu cậu tránh khỏi mấy tên này đi. Giờ chỉ nghĩ đến mỗi khi họ giả tạo chạm vào cậu thôi thì Tử Hoa đã cảm thấy buồn nôn cùng ghê tởm.
“Phát vị trí của ta cho Hạ Từ Vũ đi Bạch Kim”
[Vâng]
Cậu ngồi xem hoạt hình với ăn bim bim. Khi nghe thông báo của hệ thống là Hạ Từ Vũ đã đến thì cậu phủi tay cất bim bim đi rồi lại ngồi thẫn thờ.
Hạ Từ Vũ đọc được tất cả thông tin về vụ việc cậu phải trải qua thì căm giận không thôi. Hắn đi đến ôm lấy Tử Hoa. Cậu dãy dụa một lúc thì cũng mệt mỏi thiếp đi trong lòng hắn.
Hạ Từ Vũ lấy từ trong túi mình mang đến quần áo rồi thay cho cậu. Sau đó hắn bế cậu rời đi. Cả quá trình Hạ Từ Vũ đều đeo kính râm và khẩu trang nên khó ai có thể nhận ra được, nhất là khi mái tóc bạch kim năm nào đã bị nhuộm lại thành màu đen.
Màu bạch kim rất hợp với vẻ ngoài hào nhoáng, ăn chơi của hắn. Nay nhuộm đen lại làm Hạ Từ Vũ trở nên chững chạc hơn phần nào. Hắn cẩn thận đặt cậu lên giường. Bác sĩ tâm lý Hạ Từ Vũ cũng đã chọn lọc rất kĩ, phải là nữ nhân nhưng bằng cấp, trình độ phải cực kỳ tốt. Nhan sắc không cần xinh đẹp miễn sao có tâm với nghề là được.
Sau bao sự chọn lọc thì hắn cũng đã chọn ra được vị bác sĩ tốt nhất. Tử Hoa tỉnh dậy trong căn phòng có chút quen thuộc,nhìn một lúc lâu thì cậu mới nhận ra là nhà của Hạ Từ Vũ.
Nữ nhân trên người mặc đơn giản sơ mi quần âu đi vào mỉm cười nhìn cậu. Nữ nhân nói chuyện nhẹ nhàng, không dồn dập để cho cậu cảm thấy thoải mái nhất. Tử Hoa cũng thuận buồm xuôi gió mà trả lời những câu hỏi của vị bác sĩ tâm lý này.
Đúng nửa tiếng sau nữ nhân đứng dậy chào cậu rồi rời đi. Tử Hoa lại trở nên trầm mặc ít nói hơn. Hạ Từ Vũ mím môi chỉ dám đứng nhìn cậu từ xa mà không dám lại gần.
Cậu thích ăn bánh ngọt…hắn sẽ đi mua bánh ngọt cho cậu. Trời đang mưa nhưng Hạ Từ Vũ vẫn phóng xe moto ra ngoài mua bánh cho cậu. Chỉ vì muốn mua cho cậu mà hắn chẳng màng tính mạng mà lao với tốc độ cao trong đêm.
Một lúc sau hắn đi vào. Dù cả người cậu ướt nhẹp những hộp bánh vẫn y nguyên không dính giọt nước nào. Tử Hoa hai mắt khẽ cụp xuống. Cậu có chút xao xuyến, cảm động.
Cũng đã lâu rồi cậu mới cảm thấy như này. Tử Hoa không kìm được nước mắt mà khóc. Hạ Từ Vũ vì tưởng cậu ghét mình nên cuống quýt không biết phải làm cái gì.
Tử Hoa sụt sịt viết lên quyển sổ rồi đưa cho Hạ Từ Vũ. Hắn đọc xong thì mỉm cười rồi tức tốc rời đi. Nội dung nôm na là Tử Hoa lo lắng cho sức khoẻ của hắn và bảo hắn đi tắm mà thôi.
Hạ Từ Vũ tắm rửa xong thì tức tốc chạy đến bên cậu. Hắn chăm chú cắt miệng bánh kem dâu. Tử Hoa cũng ngoan ngoãn đón nhận rồi ăn. Hai chữ hạnh phúc viết rõ trên trán Tử Hoa. Hạ Từ Vũ ước gì thời gian có thể ngưng đọng thì tốt.
[Độ hảo cảm của Hạ Từ Vũ: 80]
Trong lúc cậu đang tận hưởng bánh kem thì Sát Địch cùng Hạ Từ Lâm đang lo lắng đi kiếm cậu khắp nơi. Hoàn Cẩm Nam đang ngủ vô duyên vô cớ bị lôi dậy từ giường rồi ăn đập không lí do. Hắn ngơ ngác nhìn hai người họ. Hắn đã làm gì sai?
“Hai người bị điên à”
“Mẹ mày! thằng khốn nạn mày đã đem Tử Hoa đi đâu”
“Tử Hoa em ấy biến mất sao?”
“Lại còn giả vờ được nữa” Hoàn Cẩm Nam vô tội bị Hạ Từ Lâm cùng Sát Địch Giả đánh cho cả người bầm dập. Hắn ngồi trên ghế cạnh Sát Địch Giả cùng Hạ Từ Lâm suy ngẫm. Kẻ thù của họ rất nhiều, khả năng cậu bị bắt cóc cũng rất cao.
Nhưng làm gì có chuyện bắt cóc mà không gọi tống tiền, vậy chẳng lẽ là có mục đích khác sao? Họ đều đang cho người đi điều tra, tìm kiếm bằng mọi quan hệ nhưng vẫn không có chút thông tin nào.
Nếu Hạ Từ Vũ ở đây thì hắn chắc chắn sẽ vênh váo tự đắc. Thân là người chuyên xử lí những vụ giết người, việc dọn dẹp không chút chứng cứ nào thì là điều dễ dàng với hắn. Tất nhiên là việc giấu người cũng dễ như vậy. Dù có nhiều tiền nhưng cũng không thể nào tìm kiếm được.
__________________________
Tử Hoa ngồi trên ghế đong đưa chân, cậu lắc lư theo bài hát trên ti vi. Tử Hoa vừa thưởng thức âm nhạc vừa ăn một thìa cháo được Hạ Từ Vũ đút cho.
Tử Hoa dù chịu cho hắn đụng vào người nhưng vẫn không mở lời hay tiếp xúc với hắn quá nhiều. Bác sĩ tâm lý có bảo cậu đã có tiến triển hơn trước, điều đấy làm Hạ Từ Vũ yên tâm phần nào.
Nhưng việc giấu cậu mãi là không thể, nhất là khi thế lực của mấy người kia quá lớn, chuyện tìm ra cậu là sớm hay muộn mà thôi. Cách an toàn và duy nhất Hạ Từ Vũ làm được là đưa cậu sang Pháp.
Vì vốn dĩ ngay từ bé hắn đã bị đưa sang đấy sinh sống, thế lực của Hạ Từ Vũ bên đấy rất mạnh. Chỉ cần sang được đấy thì họ sẽ không thể bắt cậu trở về được nữa.
“Tử Hoa ngoan, em có thích sang Pháp không?” thiếu niên lắc đầu rồi lại gật đầu. Hạ Từ Vũ sủng nịnh xoa mái tóc đen của cậu.
“Pháp đẹp lắm, sang đấy anh sẽ dẫn em đi ăn thật nhiều món ngon” Nghe thấy món ngon mắt cậu như loé sáng. Tử Hoa vui vẻ gật đầu điên cuồng. Hạ Từ Vũ cười hôn lên môi cậu. Tử Hoa không phản kháng mà ngoan ngoãn.