Hôm qua là ở trong phòng học học cơ sở. Hôm nay là khoá thực tiễn, chính là dùng những gì được học hôm qua áp dụng vào hiện thực. Các khoá thực tiễn đều tiến hành trong hai ngày.
Đương nhiên, đối với những người có thiên phú ma pháp thấp, khoá thực tiễn sẽ kéo dài nhiều ngày.
Hôm nay khoá học thực tiễn của bọn họ là luyện tập phi hành, đầu tiên có thể mượn ma pháp trượng, sau đó có thể mượn dùng hoa cỏ. Cuối cùng là tự thân phi hành.
Bất quá cái cuối cùng, phải là ma pháp sư rất lợi hại mới có thể đạt tới.
Trạch Ẩn lại biến trở về bộ dạng bình thường, thấy Vô Dược chuẩn bị dùng ma pháp trượng phi hành, chậm rãi hướng cô đi qua.
Vô Dược đang chuẩn bị thi chú, đột nhiên cảm giác được anh đến. Cô nghiêng người đối với anh cười cười, thu hồi ma pháp trượng đã chuẩn bị.
Anh cúi đầu vươn bàn tay thon dài trắng nõn, tháo một mảnh lá cây bên cạnh xuống. Nhẹ nhàng nói: "Dùng cái này thử xem?"
Vô Dược cúi đầu nhìn lá cây trong tay anh, mím môi cuối cùng mới mở miệng nói: "Em... Khả năng không đủ ma lực..."
Anh xoa xoa đầu cô, sau đó ở bên tai cô nhẹ giọng lẩm bẩm nói cho cô một chú ngữ tựa hồ rất dễ dàng luyện.
Môi anh gợi lên, âm thanh ôn nhu lại khàn khàn: "Thử xem?"
"Được." Vô Dược gật gật đầu, sau đó thử lặp lại vài lần, cuối cùng mới gian nan nói ra.
Giây tiếp theo lá cây biến lớn, lá cây lớn giống như một con thuyền thuyền nhỏ, nhẹ nhàng từ mặt đất hiện lên. Vô Dược nhẹ nhàng nhảy vững vàng mà ngồi lên.
Sau đó nhìn anh bên cạnh nói một câu: "Em thử trước xem."
"Được!" Anh nhẹ nhàng ứng thanh, sau đó nhìn thân ảnh phi hành của cô, tuy rằng cô bay rất xa, nhưng chưa bao giờ lệch khỏi quỹ đạo trong tầm mắt của hắn.
Trêи một nóc nhà cách đó không xa, một nam nhân hơi chút quỷ, sắc mặt đen lại, nhìn nơi Vô Dược vừa mới đứng, tay tựa hồ chậm rãi nắm chặt, trong con ngươi có chút âm hàn.
Bay được một lúc, Vô Dược đột nhiên cảm thấy lá cây phía sau có động tĩnh. Sau đó quay đầu lại liền thấy anh.
Anh từ phía sau ôm lấy cô, đem đầu gối lên trêи vai cô, nhẹ nhàng mà hỏi: "Muốn đi xa một chút nhìn xem không?"
Đối với những người mới học phi hành mà nói, loại phi hành này đặc biệt tiêu hao ma pháp. Vô Dược dựa vào trêи người anh: "Em muốn, nhưng mà mệt mỏi quá."
Giây tiếp theo Vô Dược cảm giác được phiến lá cây kia không hề hấp thu ma lực của mình nữa. So với lúc nãy bay còn ổn định hơn. Cô ngẩng đầu lên định cắn, liền hôn cằm anh.
Đừng hỏi vì sao là hôn cằm, bởi vì cô không đủ cao!
Trạch Ẩn cúi đầu hôn môi cô miệng còn có mặt đến mũi rồi đến má, âm thanh thân mật lại ôn nhu: "Cách Lạp còn có thể gọi ra tên của anh không?"
Vô Dược vươn tay, nhéo nhéo mặt anh, sau đó mở miệng nói: "Cái người xấu này, ký ức của em lại mơ hồ, nhưng em còn nhớ kỹ, Trạch Ẩn."
Đáy mắt Trạch Ẩn ý cười càng sâu, tay ôm eo cô càng chặt, lại lần nữa hôn môi cô. Anh không có giải thích với cô, bản thân cũng không khiến ký ức của cô mơ hồ. Đương nhiên ngoại trừ, một đoạn ký ức kia.
Vô Dược liền như vậy dựa vào trêи người anh, sau đó nói: "Không chuyên tâm như vậy, chúng ta có thể ngã xuống hay không?"
Anh xoa bóp mặt cô, sủng nịch mở miệng: "Yên tâm, nếu ngã anh sẽ bồi em."
"Hừ!" Vô Dược nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh, sau đó nói: "Nếu ngã xuống em sẽ để anh ở phía dưới, để anh ngã trước."
Anh tựa hồ cũng không cảm thấy lời nói của cô tùy hứng như vậy có cái gì không tốt? Sủng nịch như cũ nói: "Được."
Vô Dược bất đắc dĩ cười cười: "Em sẽ không làm như vậy."
Anh cũng nhẹ nhàng trả lời: "Anh biết."