Vô Dược dịu ngoan cọ cọ trong lòng ngực anh, sau đó trả lời: "Có lẽ thật sự là anh thi triển ma pháp trêи người em, bằng không vì sao em lại nhớ anh như vậy."
Trạch Ẩn không có nghĩ nhiều, đơn thuần chỉ là cho rằng cô là bởi vì nhớ tới những việc trước kia, mới có thể nguyện ý thân cận với anh. Hoàn toàn không biết đây là bug của hệ thống.
Môi đỏ anh khẽ mở, khuôn mặt tuấn mỹ kỳ cục, dán vào gương mặt cô, nhẹ nhàng cọ cọ. Sau đó nói: "Anh yêu Cách Lạp nhất, anh rất vui vẻ khi em có thể nói ra lời như vậy."
Vô Dược chủ động vòng lên cổ anh, hôn môi anh, nghĩ đến trong cốt truyện. Sau khi Cách Lạp lên học, liền không còn gặp qua anh. Nhẹ giọng hỏi: "Anh sẽ bồi ở bên cạnh em sao?"
Trạch Ẩn chế trụ cái ót của cô, hôn sâu xuống, cuối cùng mới trả lời nói: "Sẽ, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Cách Lạp."
"Trạch Ẩn..." Bị nói đến mơ mơ màng màng Vô Dược lại đột nhiên nói ra hai chữ này.
Ngón tay Trạch Ẩn thu một chút, cả người đều sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng bên môi treo lên nụ cười vừa lòng.
Kỳ thật anh đã từng bị nguyền rủa, chỉ cần người anh yêu không yêu anh sâu đậm, vậy cô vĩnh viễn đều sẽ không nhớ kỹ tên của anh. Cho nên nếu cô quên tên của anh, chỉ có thể chứng minh cô yêu anh không đủ. Nhưng mà tựa hồ cô đã càng ngày càng nhớ kỹ tên của anh.
Anh cúi đầu sau đó nói với cô: "Cách Lạp có thể lại gọi tên của anh một lần không? Thích nghe Cách Lạp gọi tên của anh nhất, càng muốn nghe Cách Lạp gọi tên đầy đủ của anh."
Vô Dược ngẩng đầu mê mang nhìn anh, người thân mật không phải nên gọi tên thôi sao? Vì sao anh lại thích tên đầy đủ? Nhưng mà Vô Dược cũng không có cự tuyệt, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Trạch Ẩn • Tây... Tây Nạp Ni, Trạch Ẩn • Tây Nạp Ni."
Mặt Vô Dược lướt qua một mạt xấu hổ, cô giống như lại thiếu chút nữa quên tên của anh, rõ ràng vừa nãy mới nhớ lại.
Nhưng Trạch Ẩn tựa hồ không phát hiện cô xấu hổ, cúi đầu si mê hôn môi cô. Tựa hồ rất kϊƈɦ động, nhưng Vô Dược căn bản không biết anh đang kϊƈɦ động cái gì.
Cuối cùng anh rời đi trước, thập phần nghiêm túc nói với cô: "Cách Lạp, nhất định phải nhớ kỹ tên của anh nha! Lần sau anh còn muốn hỏi."
Vô Dược gật gật đầu. Sau đó không ngăn cản anh rời đi. Rốt cuộc, cô vẫn là nữ tử chưa lập gia đình, còn chưa có thành niên. Nếu đơn độc ở cùng anh mà nói, tựa hồ cũng không tốt lắm.
Vô Dược trở lại phòng của mình, thấy trong gương, môi sưng đỏ. Nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ ma pháp lên, sau đó không bao lâu, sưng đỏ liền biến mất.
Nghĩ đến lời anh vừa mới nói, rất bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Tựa hồ còn có chút khinh thường nghĩ: Chỉ là một đêm mà thôi, lại không phải thời gian rất lâu sẽ không gặp. Cho dù thời gian dài không gặp mặt, cô vẫn sẽ nhớ anh. Chỉ cần anh không làm cái động tác nhỏ gì. Cô sao có thể lại quên tên anh đây?
Ngày hôm sau thời điểm Vô Dược rời giường liền biết bản thân nghĩ sai rồi. Mẹ nó! Nam nhân! Rõ ràng muốn mình nhớ kỹ, lại còn khiến cho ký ức của cô mơ hồ về tên của anh.
Vô Dược tức giận đến muốn xốc bàn, rất nhanh nghĩ lại trong đầu của mình một chút, sau đó nghĩ tên của anh là gì. Nhưng đối với tên của anh vẫn mơ hồ như cũ.
Vì sao không ai nói cho cô, nam thần của cô lại là một người khác biệt như vậy? Muốn người khác nhớ kỹ tên của anh, lại khiến ký ức của cô mơ hồ. Còn có thể nhớ tên hay không? Làm như vậy, muốn cô nhớ kỹ tên anh như thế nào?
Vô Dược suy nghĩ rất lâu, quyết định dùng bút viết tên hắn xuống. Sau đó đầu xem lại vài trăm lần, mới có chút ấn tượng đối với tên của anh.