Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 251: [TG9] Thiên Thần Viễn Cổ VS Nữ Thần Khai Nguyên (25)




Cuối cùng Phục Hy còn thôi miên nàng, khiến nàng thích hắn, hắn không biết thật ra người Nữ Oa thích chính là hắn, như vậy khi thôi miên Nữ Oa hắn chủ động thổ lộ tâm ý, nàng không chút do dự liền đồng ý.

"..." Vô Dược vô lực phun tào, quả nhiên đều là cẩu huyết. Nàng yêu cầu nhẹ nhàng được không.

Liền ở thời điểm nàng còn chuaw kịp phản ứng lại, Tĩnh Dạ đột nhiên tới một cái: Ký chủ, cô kϊƈɦ phát nhiệm vụ che giấu, nội dung nhiệm vụ chính là — dưới tình huống Phục Hy không biết, cứu Hống ra.

Vô Dược không chút suy nghĩ nói thẳng ra: Cô điên rồi?

Nàng lần đó chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái như vậy, nàng liền bị hắn làm nhanh muốn chết. Nếu thật sự dám gạt Phục Hy làm chuyện như vậy, thật sự sẽ chết người... Phi, sẽ chết thần.

Vô Dược tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó hỏi đến: Cô không phải nói không thể để giá trị hắc hoá của Phục Hy đầy sao? Nếu làm chuyện này thì có thể đoán được chưa đến mấy giây giá trị hắc hoá của hắn liền bạo tăng.

Tĩnh Dạ xấu hổ khụ một cái, sau đó mới chậm rãi giải thích nói: Khi cô có được toàn bộ ký ức của Nữ Oa, nhiệm vụ đã được sửa lại. Bây giờ cô có thể yên tâm, hơn nữa giá trị hắc hoá của hắn không đầy, ta sao có thể kiểm tra được ảnh hưởng đen tối của hắn đối với cơ thể của cô?

... Không biết vì sao Vô Dược luôn có loại cảm giác mình bị lừa. Tựa hồ cốt truyện hẳn là không phải như thế.

Tĩnh Dạ yên lặng cười trộm, kỳ thật là bọn họ cảm thấy Vô Dược không bị nhốt trong phòng tối, tổng cảm giác không đúng. Tuy rằng bọn họ không thể nhìn cũng không thể nghe, nhưng là bổ não một chút cũng khá tốt. Cho nên nàng và mấy hệ thống đi theo Vô Dược yên lặng sửa lại mệnh lệnh.

Nếu Vô Dược biết, nhất định sẽ đánh chết mấy hệ thống đi theo nàng. Thế nhưng hố ký chủ quả thực không khỏi quá phận.

Nhưng rất đáng tiếc nàng không biết, cho nên cũng chỉ có thể chột dạ hỏi: Có thể chờ chúng ta rời đi hay không, để Nữ Oa chân chính tự mình đi cứu?

Tĩnh Dạ hơi hơi mỉm cười, từng câu từng chữ trả lời nói: Không, thể, nào!

...



Vô Dược khóc không ra nước mắt ngước mắt nhìn, sau đó thấy Phục Hy canh giữ ở bên cạnh nàng.

Phục Hy khẩn trương cầm tay nàng lo lắng hỏi: "Oa Oa, nàng cảm giác thế nào? Khó chịu sao? Ta giúp nàng trị liệu một chút như thế nào?"

Vô Dược lắc lắc đầu, sau đó mở miệng nói: "Ta không có việc gì."

Trả lời xong nàng tạm dừng một hồi, sau đó mới nói nói: "Phục Hy... Ta... Đã nhớ ra tất cả."

Sau khi Phục Hy nghe được lời nàng nói, thân thể cứng đờ, tiếp theo tay nắm chặt lấy tay nàng. Trầm mặc hồi lâu hắn mới mở miệng nói: "Oa Oa... Ta... Ta nhận sai, nàng... Nàng chớ có tức giận. Ta..." Làm như vậy chỉ là không muốn cùng người khác chia sẻ nàng.

Vô Dược lắc lắc đầu sau đó trả lời: "Ta không trách chàng. Bất quá... Chỉ là cảm giác muốn an tĩnh chút."

Phục Hy đem nàng ôm vào trong lòng ngực, sau đó nói: "Ta sẽ bồi nàng, ta sẽ vĩnh viễn bồi nàng."

"Được." Nàng dựa vào trong lòng ngực hắn, nhớ tới việc hắn nói.

Kỳ thật trong thế giới này, Nữ Oa và Phục Hy không có đời sau, hài tử của hai người đều là nhận nuôi.

Mỗi khi bọn họ thành niên xong Phục Hy liền sẽ đem bọn họ quăng ra ngoài, để cho bọn họ tự mình sinh hoạt. Nữ Oa đối với việc này vẫn luôn rất là bất mãn. Nhưng chung quy hắn là người nàng yêu, cũng không so đo nhiều như vậy. Thẳng đến khi hắn đưa nữ nhi nhỏ nhất của bọn họ Mật Phi cũng tiễn đi.

Nữ Oa thương yêu nhất chính là tiểu nữ nhi Mật Phi, Phục Hy làm như vậy hoàn toàn chọc giận Nữ Oa. Thật vất vả mới nuôi lớn con cái, liền như vậy đá đi rồi, Nữ Oa thật sự tức giận đến không nhịn được sau đó liền cùng Phục Hy cãi nhau một trận.

Phục Hy có giải thích, nhưng Nữ Oa nổi nóng căn bản nghe không vào, sau đó liền giận dỗi đi ra ngoài. Lại sau đó chính là việc bị thương mất trí nhớ.