Thời gian chậm rãi qua đi, hoa đào ngoài Thần điện tựa hồ hàng năm đều sẽ điêu tàn qua. Vô Dược nhàn tới nhàm chán, nằm ở trêи cây.
Đột nhiên đầu tê rần, cả người ngã từ trêи cây xuống. Còn may, tốc độ của Phục Hy nhanh liền tiếp được nàng.
Hắn nhìn nàng khẩn trương hỏi: "Oa Oa, nàng làm sao vậy? Không thoải mái sao? Ta giúp nàng nhìn xem."
"Ta..." Thời điểm Vô Dược đang chuẩn bị nói gì đó? Lại hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, nàng đã trở lại trêи giường. Chớp chớp mắt, lọc những việc trong đại não một chút.
Có lẽ là đã đến lúc, sau đó ký ức của Nữ Oa liền trở lại. Trước đó nàng chỉ nhớ những việc nửa đoạn trước sinh hoạt trong núi Côn Luân. Lại quên những việc sinh hoạt sau đó ở trêи núi Côn Luân.
Lần này là thật sự khôi phục xong ký ức, bao gồm cả một đoạn ký ức trước kia Phục Hy thôi miên Nữ Oa.
"..." Nghĩ đến Nữ Oa vì sao lại bị Phục Hy thôi miên, Vô Dược thật là hết chỗ muốn nói rồi.
Kỳ thật sự việc là thế này: Năm đó Nữ Oa và Phục Hy ở trêи núi Côn Luân sống nương tựa lẫn nhau, tuy Nữ Oa coi Phục Hy là ca ca của mình, nhưng qua nhiều năm như vậy, tổng hội liền lâu ngày sinh tình.
Trong lòng Vô Dược yên lặng nói: Quả nhiên, so với truyền thuyết là khác biệt rất lớn. Loại sự việc cẩu huyết như vậy, thật sự tồn tại?
Nữ Oa sau khi biết bản thân thế nhưng thích huynh trưởng của mình, có chút không thể tin được, cảm thấy rất là không thể tiếp thu.
Vừa vặn khi đó Hống trở thành hình người, không biết sao lại biết Nữ Oa phiền não chuyện này. Sau đó nói với nàng, bọn họ thử một lần, nói không chừng nàng liền không thích Phục Hy nữa.
Nghe được đề nghị của hắn, Nữ Oa không chút do dự cự tuyệt. Bởi vì nàng cảm thấy vạn nhất đến lúc đó nàng không thích Hống, nhưng Hống lại thích nàng, vậy thì thật là. Nàng cảm thấy bản thân không thể làm chuyện có lỗi với hắn.
Nhưng Hống cũng không từ bỏ, thường xuyên ở thời điểm nàng phiền não vì Phục Hy đề cập chuyện này, cuối cùng Nữ Oa tựa hồ giống như bị hắn mê hoặc, liền gật gật đầu.
Sự tình đương nhiên sẽ không kết thúc như vậy, những việc cẩu huyết liền tới rồi. Thời điểm Nữ Oa gật đầu, Phục Hy đã biết việc của bọn họ.
Là thần ưu nhã, tôn quý, thiện lương. Phục Hy đương nhiên sẽ không giáp mặt ngăn lại gì đó, nhưng ở thời điểm Xi Vưu và Hoàng Đế khai chiến, hắn trộm hạ dược bên trong đồ ăn của Hống một ít, khiến hắn để lộ tính điên cuồng của bản thân trước mặt Nữ Oa.
Hống ngày thường ở trước mặt Nữ Oa che giấu rất khá, cũng không bại lộ tính cách của mình. Mặc dù người khác đã nói qua với Nữ Oa, nhưng nàng chỉ là cười cười, cũng không có tin tưởng.
Thẳng đến một ngày kia, tận mắt nhìn thấy bộ dạng tàn bạo ăn thịt nhân loại của hắn. Bị hắn dọa tới rồi, cũng đối với hắn thất vọng rồi. Cho nên khi Phục Hy nói muốn phong ấn hắn, nàng cũng không phản bác. Có lẽ là nàng cảm thấy phong ấn cũng tốt, ít nhất bảo vệ được tính mạng. Không đến mức chịu sự trừng phạt của Thiên Đạo.
Nhưng mà sau khi Hống bị Phục Hy phong ấn, Nữ Oa đều ở nơi mà trước kia cô và Hống cùng nói chuyện phiếm phát ngốc.
Được rồi, kỳ thật là, Nữ Oa trước khi nhận thức Hống cũng thường xuyên ở nơi đó phát ngốc. Nhưng ở trong mắt Phục Hy, nàng chính là không quên Hống. Cho nên mới thường xuyên ở nơi đó phát ngốc.
Nếu Nữ Oa biết ý nghĩ trong lòng hắn, sẽ nói hắn suy nghĩ thật nhiều.
Mấy ngày đầu Hống mới vừa bị phong ấn, Nữ Oa là có nghĩ tới, bất quá cũng chỉ là không thể tin được người trước kia đối mặt với mình thế nhưng là như vậy. Nhưng sau khi tiếp thu sự thật, nàng cuối cùng cũng không nghĩ tới hắn nữa.
Đã không có hắn quấy rầy, nàng lại tiếp tục bắt đầu nghĩ chuyện của mình và Phục Hy.
Nhưng Phục Hy cũng không biết, luôn cho rằng nàng vướng bận người khác, trong cơn tức giận liền đàn một khúc, khiến nàng quên mất mình từng gặp qua Hống.