"Tham kiến bệ hạ." Vô Dược chắp tay thi hành lễ.
Sau khi nghe được giọng của nàng, hai nàng ta mới nhìn về phía nàng. Tưởng Thiên Tuyết thu hồi biểu tình vừa mới trêu chọc Thiển Miên, thần sắc nghiêm túc lên.
Vô Dược mang theo một ít nghi hoặc, nhàn nhạt mở miệng: "Bệ hạ tìm thần tới đây có việc gì?"
Khoé môi Tưởng Thiên Tuyết giơ lên mở miệng hỏi: "Có người ở Đan Vân quốc muốn lẩn vào Đế đô Phượng Hoa, ái khanh thấy thế nào?"
Vô Dược nhìn nàng sau đó hỏi: "Bệ hạ có cao kiến gì?"
Tưởng Thiên Tuyết cùng Thiển Miên liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới mở miệng nói.
——
Thời điểm Vô Dược từ hoàng cung đi ra ngoài, sắc trời đã ảm đạm đi xuống. Khi về đến cửa nhà, Mạch Cẩn Thư đang ở cửa chờ.
Khi Vô Dược thấy hắn khuôn mặt lạnh nhu hoà hơn rất nhiều.
Sau khi Mạch Cẩn Thư thấy nàng, lộ ra cái tươi cười, sau đó hướng nàng đi qua: "Thê quân, nàng đã trở lại."
Thân ảnh mảnh khảnh đi tới, trong thế giới tuyết trắng rét lạnh phá lệ loá mắt.
Vô Dược kéo chặt áo choàng của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Lạnh không?"
Mạch Cẩn Thư lắc lắc đầu cười trả lời: "Không lạnh."
Sau khi dùng xong bữa tối, Mạch Cẩn Thư bồi Vô Dược ở trong thư phòng xử lý công văn.
Mạch Cẩn Thư là người hoàng tộc, lại là Hoàng tử được sủng ái nhất, học thức đương nhiên cũng không kém. Vô Dược hỏi hắn vấn đề, hắn tổng có thể cho ra một chút đề nghị tốt.
Vô Dược gối lên trêи đùi hắn, đạm nhiên hỏi: "Thư Nhi biết đánh đàn không?"
Mạch Cẩn Thư cúi đầu ôn nhu nhìn nàng, sau đó trả lời: "Khi thϊế͙p͙ thân còn nhỏ phụ hậu đã từng dạy dỗ thϊế͙p͙ thân."
Vô Dược vừa lòng gợi môi lên, sau đó mở miệng: "Ta muốn nghe Thư Nhi đánh đàn."
Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn trả lời nói: "Được!"
Nghe tiếng đàn dễ nghe của hắn, tâm nóng nảy của Vô Dược bình tĩnh xuống, an tâm ngủ rồi.
Sau khi thấy được nàng ngủ, hắn liền ngừng lại, nhìn nàng an ổn ngủ, đầu ngón tay bất giác xoa khuôn mặt của nàng.
Khoé môi hắn giơ lên tựa hồ vừa lòng cực kỳ, ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu trong con ngươi, không hề che giấu biểu hiện ra.
Hắn biết đánh đàn, không chỉ vậy mà còn cực kỳ am hiểu, am hiểu nhất là an hồn khúc, cho dù là người cường đại hay có nghị lực đến đâu, chỉ cần không đề phòng nghe thấy tiếng đàn của hắn cũng không nhịn được bị hắn dẫn vào giấc ngủ.
Hắn cẩn thận nâng đầu nàng lên, cúi đầu hôn xuống, thâm tình lại triền miên. Hôn đến hô hấp liền vội nặng lên. Giọng nói khàn khàn mị hoặc so với bình thường dịu dàng mềm mại hoàn toàn bất đồng: "Thê quân... Ta không bao giờ để người khác tham gia vào chúng ta nữa..."
Nàng cũng không nên thay lòng đổi dạ nga! Bằng không... Ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu...
Thời điểm Vô Dược tỉnh lại, đã qua hơn nửa canh giờ. Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen.
Nàng ngẩng đầu tựa hồ tư thế là tự mình gối lên trêи đùi hắn, động cũng chưa từng động qua.
Nàng đứng lên, sau đó mở miệng nói: "Đi thôi."
Vô Dược qua một hồi lâu phát hiện hắn hoàn toàn không có động, sau đó hỏi: "Ân? Còn có chuyện gì sao?"
Khuôn mặt hắn đỏ lên, gục đầu xuống, sau đó nhược nhược nói một câu: "Ta... Thϊế͙p͙ thân... Chân đã tê mỏi... Đứng... Đứng dậy không nổi."
Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng Vô Dược vẫn nghe được thật sự rõ ràng.
Nghĩ đến vừa nãy, tựa hồ là mình gối lên trêи đùi người ra. Lại bước đến bên cạnh hắn, một tay đem hắn ôm lên.
Hắn thật sự rất nhẹ, nhẹ đến mức nàng cũng không dám tin đây là trọng lượng của một người nam nhân.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hẳn là phải bổi bổ cho chàng thật tốt."
Mạch Cẩn Thư tựa hồ không có nghe rõ giọng của nàng, nghi hoặc ngẩng đầu: "Ân?"
Vô Dược lắc lắc đầu, đáp trở về một câu: "Không có việc gì. Ta nói phải bồi bổ cho chàng thật tốt."
Vốn nên là một câu lo lắng. Nhưng mà Mạch Cẩn Thư lại không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy thân thể hắn không tốt sao? Nàng đang ghét bỏ hắn sao?
Nghĩ đến đây tay nắm lấy quần áo nàng, bất giác liền cầm thật chặt.