Đời trước, khi hắn mười hai tuổi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tâm hắn liền động không thôi. Hắn thề nhất định phải gả cho nàng.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, nàng thế nhưng có người yêu thích, hắn yêu nàng như vậy đương nhiên là sẽ không buông tay.
Dù trở lại một đời nữa, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông nàng ra. Hắn thận trọng từng bước, nhưng không nghĩ tới nàng thế nhưng thay đổi nhanh như vậy.
...
Phong Hoa Nguyệt là Tướng quân nên ý thức đề phòng đương nhiên là rất cao, thời điểm khi hắn động nàng liền tỉnh.
Ngón tay thon dài xoa nhẹ mái tóc của hắn, nhìn mặt hắn hơi hơi hồng nhuận, âm thanh sàn sạt hỏi: "Còn khó chịu sao?"
Mạch Cẩn Thư phản ứng lại nàng có ý tứ gì, hai má đỏ bừng, đem mặt chôn trong lòng ngực nàng, nhỏ giọng trả lời: "Thϊế͙p͙ thân... Thϊế͙p͙ thân không ngại."
Khoé môi Vô Dược giơ lên, tiểu chính phu của nàng thật đáng yêu làm sao. Nghĩ đến bộ dạng tối hôm qua hắn khóc dưới thân nàng, ɖu͙ƈ vọng bị áp xuống lại cháy lên.
Nàng trở mình, đem hắn áp dưới thân, đối với con ngươi nghi hoặc của hắn, hồi lâu mới mở miệng: "Thư Nhi, chúng ta lại thêm một lần đi!"
Mạch Cẩn Thư "vô lực phản bác" đương nhiên là thuận theo nàng, ngoan ngoãn phối hợp với hành động của nàng.
——
Mùa đông ở Bắc quốc đều là tuyết rơi dày đặc, khi mặt trời lên cao chiếu xuống, một đêm tuyết rốt cuộc cũng ngừng rơi.
Khi Vô Dược đem điểm tâm vào phòng, Mạch Cẩn Thư mới trằn trọc tỉnh lại, khi nhìn thấy hành động của nàng liền hoảng sợ, đang chuẩn bị đứng dậy lại bị nàng ngăn lại.
Vô Dược đem điểm tâm giao cho tiểu thị ở bên cạnh, lót ở phía sau hắn một cái gối đầu, để hắn ngồi dậy. Nhẹ giọng mở miệng: "Ngoan, đừng lộn xộn."
Mạch Cẩn Thư cúi đầu, sắc mặt có chút khó xử: "Thê quân... Thê quân sau này chớ có lại làm việc như vậy... Thϊế͙p͙ thân... Sao có thể để thê quân làm việc như vậy?"
Vô Dược đối với việc này không có quan niệm quá lớn, nàng chỉ biết hắn là người nàng yêu, nàng đương nhiên phải đối tốt với hắn. Nàng phóng nhẹ âm thanh: "Không ngại."
Đút hắn ăn xong, Vô Dược mới chậm rì rì nói với hắn: "Ta lát nữa cần phải vào cung một chuyến, chàng nghỉ ngơi một chút đi."
Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn gật gật đầu, lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Thϊế͙p͙ thân chờ thê quân trở về."
...
Khi Vô Dược bước vào Phượng Tê Cung, Nữ đế Tưởng Thiên Tuyết và Thừa tướng Thiển Miên tựa hồ đang thương nghị gì đó, nhưng mà không biết Bệ hạ anh minh thần võ nói cái gì, khuôn mặt Thừa tướng đại nhân thế nhưng đỏ bừng.
Nhìn thấy Thiển Miên như vậy, Vô Dược nhưng thật ra cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nghe nói Thiển Miên là hậu duệ của Nguyên đế sư hậu một người giỏi mưu lược, nhưng đời sau lại giỏi hơn đời trước. Năm đó bất quá khi nàng mười tuổi, liền có danh hiệu đệ nhất mưu sĩ.
Nhưng mà nàng tựa hồ không thèm để ý chút chuyện này, tuổi còn trẻ liền quy ẩn núi rừng, vài Nữ đế của quốc gia đã từng mời nàng rời núi nhưng không một ai thành công. Chỉ có Tưởng Thiên Tuyết khi đó vẫn là Hoàng thái nữ thành công mời nàng ra khỏi.
Thiển Miên tính tình ôn hòa có lễ cùng Tưởng Thiên Tuyết cao quý lạnh nhạt tính cách hoàn toàn không giống nhau. Cũng không biết bọn họ kết duyên như thế nào.
Phong Hoa Nguyệt và Tưởng Thiên Tuyết cùng nhau lớn lên. Tưởng Thiên Tuyết so với Phong Hoa Nguyệt lớn hơn một tuổi, khi còn nhỏ, Phong Hoa Nguyệt và Tưởng Thiên Tuyết thập phần thân cận, Phong Hoa Nguyệt còn nhỏ đặc biệt thích đi theo phía sau Hoàng nữ tỷ tỷ thông minh ổn trọng.
Rốt cuộc, sau khi Mạch Cẩn Thư thích Phong Hoa Nguyệt mối quan hệ của hai người không còn quen thuộc nữa.
Tưởng Thiên Tuyết biết Phong Hoa Nguyệt có tâm duyệt người, nhưng mà cuối cùng lại nhịn không được trước lời cầu xin của đệ đệ thân yêu của mình. Biết rõ đó là cái hố lửa cũng không đành lòng giết chết ý niệm của hắn.
Cũng may Phong Hoa Nguyệt cũng không phải một người cặn bã, đối với đệ đệ của nàng còn tính lễ nhượng có thừa.