Mau Xuyên Nam Thần Nhà Bên Không Bình Thường!

Chương 4: 4: Thúc Thúc Là Tên Cầm Thú!




Bạch Hoài nén nước mắt, hai tay chống đất ý đồ đứng dậy.

Xạch....

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Bạch Hoài càng hoảng sợ, cả cơ thể căng như dây đàn, nhắm chặt mắt, một bộ chiến sỹ chuẩn bị hy sinh.

"Ôi... Cháu có sao không? Nhiều máu thế này?" Tần Khiển nghe thấy tiếng động trong phòng bệnh, vội chạy vào xem, nhìn thấy thân hình gầy gò bé tẹo đang ngã quỳ dưới đất, trên giường dính loang lổ máu, áo bệnh nhân trên người cũng dính máu.

Cơ thể đứa bé run lên từng hồi, vẻ mặt cắt không còn một giọt máu kia khiến Tần Khiển đau lòng muốn chết, vội chạy đến đỡ Bạch Hoài dậy ôm vào trong lòng, vỗ về an ủi.

Tần Khiển một tay vỗ lưng Bạch Hoài, một tay lau đi nước mắt lấm lem trên mặt cô, hắn hạ thấp giọng, nhẹ nhàng trấn an.

" Không sao... Không sao rồi, bây giờ bé con an toàn rồi. Không sợ...." Hắn ngâm nga vài điệu nhạc nhẹ nhàng.

Bạch Hoài vẫn cứng như đá, tay bấu chặt vào góc áo, nhất quyết không mở mắt.

Phải một lúc lâu sau, Bạch Hoài xác nhận người đang ôm cô không có ác ý mới dần thả lỏng cơ thể, hai tay thăm dò nắm lấy vạt áo blouse trắng của Tần Khiển, đầu chậm rãi dựa vào lòng hắn.

Cô lúc này mới bình tĩnh, nhớ lại mọi chuyện.

Đúng rồi, cô đã chết.

Chết trên bàn phẫu thuật.

Bạch gia làm giả một tờ giấy hiến nội tạng có chữ ký của cô.

Khốn nạn thật đấy. Suốt 1 năm trong tù cô chẳng nhìn thấy tờ giấy nào chứ nói chi là ký đồng ý hiến tặng nội tạng cho Bạch Niên Danh.

Trớ trêu hơn là cô bị bọn súc sinh kia sống sờ sờ moi tim ra ngoài, cảm giác đó đến bây giờ mỗi khi nghĩ tới, toàn thân cô vẫn run lên vì sợ.

Đau đến tận xương.

Cô hận Bạch gia.

Hận bọn bác sỹ thấy tiền sáng mắt ném hết y đức vào thùng rác.

Cô càng hận bản thân không thể phản kháng bọn chúng.

[ Bíp. Đã truyền tải cốt truyện]

Bạch Hoài nhắm mắt vờ ngủ, cô vẫn còn xa lạ với thế giới này, tốt hơn hết là tiếp thu cốt truyện và ký ức của nguyên chủ để dễ bề xác định hướng đi của tương lai.

......................

Đây là bộ tiểu thuyết theo motip tổng tài bá đạo cùng lọ lem.

Nam chính Tần Siêu là CEO của tập đoàn Tần thị, là mỹ nam lạnh lùng cấm dục, không gần nữ sắc.

Nữ chính là một nhà thiết kế thời trang bình thường, trong một lần thất tình, nữ chính Mộ Dao Dao rủ rê bạn nè đến bar uống một trận, ai ngờ bị kẻ xấu hạ thuốc cùng Tần Siêu trải qua một đêm thác loạn.

Sau khi tỉnh dậy, Mộ Dao Dao lập tức xách váy bỏ chạy, còn tiện tay bo cho Tần Siêu một ít tiền.

Tần Siêu nhìn tiền lại nhìn bản thân, tức đến hộc máu, chính hắn cũng không ngờ hắn lại bị xem như trai bao.

Hắn hạ lệnh tìm bằng được người phụ nữ đêm đó, quyết chí trả thù cô ta.

 Mộ Dao Dao bị bạn trai cũ dây dưa, hai người họ cãi nhau, xô đẩy nhau, Mộ Dao Dao bị đẩy ra đường, vừa lúc đụng ngay đầu xe của Tần Siêu.

Tần Siêu vừa nhìn liền biết người phụ nữ này là người đêm 3 tháng trước, liền bá đạo lôi Mộ Dao Dao lên xe, sau đó lái thẳng đến quán bar cũ.

Hai người họ như oan gia, ghét nhau như chó với mèo, nhưng trong quá trình tiếp xúc Tần Siêu dần dần yêu cô gái nhỏ kiên cường bất khuất Mộ Dao Dao.

Nhận rõ tấm lòng mình, Tần Siêu theo đuổi Mộ Dao Dao.

2 năm sau Mộ Dao Dao kết hôn cùng Tần Siêu.

Các cậu nghĩ chuyện tình nam nữ chính nhẹ nhàng kết thúc thế ư?

Không hề!

Sóng gió bắt đầu từ khi hai người họ kết hôn.

Tần Siêu có từng cứu một cô nhóc, cô nhóc này lớn lên dính hắn như sam. Tần Siêu coi cô như em gái mà chăm sóc, nhưng cô lại thích hắn.



Biết người trong lòng đã kết hôn, cô bé cũng ảm đạm rời đi, nhưng trong một lần vô tình phát hiện Mộ Dao Dao là gián điệp của kẻ thù Tần gia liền muốn thông báo cho Tần Siêu biết.

Chẳng ngờ được Mộ Dao Dao biết trước được chuyện này, giả vờ bị đẩy ngã trước mặt Tần Siêu.

Vốn chỉ nghĩ hạ thấp uy tín của cô trước mặt hắn, Mộ Dao Dao lại thật sự sảy thai. Đúng vậy, cô ta có thai, chỉ mới 4 tuần tuổi. Nhưng cô ta lại không biết sự tồn tại của đứa trẻ, lần hãm hại này cũng đã giết cả con cô ta.

Mộ Dao Dao nổi điên, khoé mắt đỏ máu, ôm Tần Siêu khóc lóc, cô ta không ngừng trách móc bản thân không biết rộng lượng, ghen ghét cô bé, cùng cô cãi nhau nên mới mất con.

Mộ Dao Dao không hối hận việc mình đã làm, nhưng cô ta hận độc cô.

Đem cái chết của đứa nhỏ xấu số kia đẩy lên cô.

Nếu không phải cô phát hiện được bí mật thì cô ta cũng sẽ không làm ra cái hành động giết địch 1000 tự hại 800 đó.

Nhưng đúng với những gì cô ta mong ước, cô gái nhỏ bị Tần Siêu căm ghét.

Hắn không tin những gì cô giải thích, cho là cô ngụy biện.

" Bạch Hoài, anh không nghĩ em sẽ ác độc như thế. Cho dù em có thích anh đi nữa, nhưng từ nhỏ đến lớn anh chỉ coi em là em gái. Anh nói rất rõ ràng điều này từ lần đầu tiên em tỏ tình. Là điều gì khiến em trở nên ác độc máu lạnh như vậy?"

"Bạch Hoài, đó chỉ là một đứa bé. Đó là con anh, em giết con anh! Là do anh quá nhân từ với em quá nuông chiều em, nên em không coi mạng người ra gì có phải không? Sao em lại ra tay độc ác như vậy?"

Cô nhìn người trong lòng không ngừng chỉ trích mình , lòng đau như xát muối, ảm đạm thê lương bỏ ra nước ngoài.

Tuy thế, cô cũng không từ bỏ, vẫn luôn tìm kiếm bằng chứng chứng minh Mộ Dao Dao là gián điệp.

Nỗ lực 2 năm, bằng chứng cũng đã đầy đủ, nguyên chủ Bạch Hoài mang hùng tâm tráng chí trở về, nhưng cô không biết được rằng, mọi hành động của cô đều đã được theo dõi.

Bạch Hoài hớn hở tìm đến Tần Siêu, Tần Siêu tránh mặt không gặp.

Cô không từ bỏ, năm lần bảy lượt hẹn Tần Siêu ra ngoài muốn giao chứng cứ tận tay cho hắn, ngờ đâu người đến buổi hẹn lại là Mộ Dao Dao.

Cô ta mỉa mai Bạch Hoài, khiêu khích cô, chế nhạo cô, sĩ nhục cô trước nhiều người trong nhà hàng.

Mộ Dao Dao cố ý la hét nói cô là tiểu tam muốn bò giường người đàn ông đã có vợ, sau đó giả vờ yếu đuối cầu xin Bạch Hoài rời khỏi Tần Siêu, trả hắn ta về với gia đình.

Bạch Hoài chết cứng cảm nhận được vô vàn ánh mắt xăm soi, ác ý. Thậm chí còn có những người chỉ chỏ về phía cô để bàn tán.

Bạch Hoài giận dữ, muốn phanh phui sự thật trước mặt mọi người, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào cũng chẳng thể tâm cơ bằng Mộ Dao Dao được.

Cô ta đột nhiên lao lên vờ vịt an ủi:" Chị biết em khó khăn, chị hiểu, chị sẽ tha thứ cho em, nhưng xin em hãy trả anh ấy lại cho chị."

Bạch Hoài ghê tởm đến buồn nôn, lập tức đẩy Mộ Dao Dao ra.

Cô ta thuận nước đẩy thuyền, té ngã bật khóc.:" Chị biết em yêu anh ấy, nhưng anh ấy có vợ rồi, em nhẫn tâm để một gia đình tan vỡ sao?"

Bạch Hoài:" Cô! "

Kỹ thuật diễn xuất của người phụ nữ này cao tay hơn mấy năm trước rồi. Khiến cho cô trở tay không kịp.

Tần Siêu chẳng biết từ đâu chợt xuất hiện, ôm lấy Mộ Dao Dao cau mày nhìn Bạch Hoài, chẳng buồn nói nửa lời liền bế cô ta rời đi.

......................

Sau sự cố đó, Tần Siêu cắt đứt mọi khả năng Bạch Hoài có thể liên lạc với hắn.

Hợp đồng làm ăn của Tần thị bị đối thủ cướp ngày một nhiều, công ty lập tức vướng vào nguy cơ, Tần Siêu bận rộn hơn, đi sớm về trễ lo toan công việc.

Ngay lúc này, Mộ Dao Dao ra tay.

Cô ta cho người bắt cóc Bạch Hoài, rồi cũng tự trói bản thân, tự biên tự diễn một bàn bắt cóc tống tiền.

Cả hai người họ bị đưa đến một căn nhà hoang gần mé vực, sau đó bọn bắt cóc liên lạc cho Tần Siêu, muốn hắn ta chuộc người với số tiền là 2 tỷ một người.

Nhưng vốn lưu động của Tần gia bây giờ có lấy hết cũng chẳng đủ 2 tỷ, chứ nói chi phải cứu tận 2 người, trong lúc Tần Siêu tỏ ý muốn thương lượng, bọn bắt cóc lại tiếp tục giở quẻ.

"Được, không có đủ 2 tỷ đúng không. Tôi hạ giá xuống, 1 tỷ."

Tần Siêu chợt mừng, 1 tỷ một người Tần gia không đủ, nhưng hắn có thể vay mượn một chút từ bạn bè:" Giao dịch... Chúng ta sẽ giao dịch ở đâu?"

Bọn bắt cóc cợt nhả ngồi dựa vào ghế, đổi tư thế nghe điện thoại:" Ở ngoại thành thành phố A."

Hai ngày sau, đúng 3 giờ chiều Tần Siêu có mặt ở trước cổng căn nhà hoang đó. Hắn một tay cầm túi tiền, một tay gọi đến số điện thoại của bọn chúng, báo cho chúng biết hắn đã tới.



"Đi đến sau nhà, tao có điều bất ngờ muốn cho mày biết"

Tần Siêu căng thẳng vòng đến sau nhà, hình ảnh trước mắt khiến tim hắn hụt một nhịp.

Bạch Hoài và Mộ Dao Dao đều đang bị trói tay chân, bị nhét khăn chặn miệng, bọn họ đều đang đứng rất gần mép vực.

"Chúng mày muốn làm gì? Tao đã mang đủ tiền đến, thả người!" Tần Siêu hoảng hốt, sợ lũ điên kia đẩy 2 người con gái kia xuống.

Bọn bắt cóc nhìn chằm chằm hắn, một tên mặt sẹo vừa cười vừa cầm một cái ghế đẩu dựa sát vào Mộ Dao Dao ngồi phịch xuống.

Hắn một tay cầm dao găm quơ qua quơ lại, một tay lấy một điếu thuốc lá từ trong túi áo, châm lửa hút.

"Căng thẳng thế chú em."

" 2 tỷ ở trong này, chúng mày có thể thả người"

" Tất nhiên là phải thả rồi haha, nhưng mà ..... Thả ai đây?"

Tên mặt sẹo cười đắc chí, vỗ vỗ lưỡi dao lên mặt Mộ Dao Dao, lưỡi dao sắc bén cạ qua mặt cô ta, rách một đường nhỏ, rướm máu.

"Ý chúng mày là gì?" Tần Siêu nhìn người mình yêu bị thương, trong lòng càng gấp.

Chết tiệt, bọn chúng lại muốn giở trò gì chứ?

"Tất nhiên là...."

Tên mặt sẹo không nói hết câu, hắn thô lỗ nắm tóc Bạch Hoài kéo lên một đoạn,ngón tay vẫn đang cầm điếu thuốc hút dở, tàn thuốc rơi rớt xuống mặt cô, lửa cũng đã đốt cháy không ít tóc của Bạch Hoài.

Cô rên lên đầy đau đớn.

"Ý của tao, là mày chỉ được phép cứu một trong hai mà thôi. Mày sẽ cứu ai đây hả Tần Siêu? Cứu em gái mày? Hay cứu lấy vợ mày?"

Đồng tử Tần Siêu chấn động, tay chân lạnh toát. Môi hắn run run, rồi lại chẳng nói được một lời.

Cứu em gái quen biết, che chở suốt mười mấy năm.

Hay là cứu người vợ, người phụ nữ hắn yêu thương hết mực?

Lựa chọn như này chẳng khác gì câu nói mâu thuẫn của giới trẻ:" Nếu em và mẹ anh rơi xuống biển, anh sẽ cứu ai?"

Trình độ khó chọn đều như nhau.

"Mày có 5 phút để chọn thôi đấy, mày.... Sẽ cứu ai đây?.." Tên mặt sẹo thích chí nhìn Tần Siêu do dự, bất lực.

Đúng rồi, phải như thế chứ.

Như này mới khiến hắn hưng phấn, mới đủ kích thích thần kinh của hắn ta.

Thích nhất là nhìn con mồi đau đớn giãy giụa trong tuyệt vọng, bất lực nhưng không thể nào thoát ra được.

Mộ Dao Dao sa sầm mặt nhìn Tần Siêu.

Thằng đàn ông chó chết vậy mà lại do dự, đáng lẽ ra hắn phải không chút chần chờ chọn cô ta mới đúng.

Không được, không thể kéo dài thêm, Nhiếp gia tìm đến chỗ này thì càng khó giải quyết con điếm Bạch Hoài kia.

Cô ta dùng lực phun khăn trong miệng, hai mắt đỏ ửng, cả người run rẩy đầy đáng thương, hướng Tần Siêu lớn tiếng hét.

" Anh yêu. Anh cứu Bạch Hoài đi. Anh chọn em ấy đi anh. Em ấy còn nhỏ, tương lai còn dài, chết không đáng, em... Mẹ con em thật sự không muốn nhìn thấy anh đau khổ nếu em ấy xảy ra chuyện đâu."

Mộ Dao Dao nức nở, run rẩy bật khóc, nước mắt cô ta như những hạt châu trong suốt mà chảy dài trên đôi gò má đã có chút dơ bẩn vì đã mấy ngày không tắm rửa.

Tần Siêu ngầm có ý định kéo dài thời gian chờ Nhiếp gia đến, nghe thấy hai chữ " Mẹ con.." hắn ta chết sững, kinh hoảng nhìn Mộ Dao Dao.

Từ 2 năm trước sau " sự cố" xảy thai, bác sỹ đã thông báo cho bọn họ biết cô ta sẽ khó có thai hơn người bình thường.

Mộ Dao Dao biết tin khóc đến ngất đi, Tần Siêu phải an ủi cô ta thật lâu mới nguôi ngoai được, hai người họ hứa với nhau rằng sẽ thuận theo tự nhiên, không có con cũng không sao.

Nhưng làm gì có ai không yêu con mình, nhất là khi đứa bé đó lại là kết tinh của mình với người phụ nữ mình yêu cơ chứ.

Nhìn ánh mắt Tần Siêu, Mộ Dao Dao liền biết.

Hắn dao động.