Mau Xuyên Nam Thần Nhà Bên Không Bình Thường!

Chương 3: 3: Thúc Thúc Là Tên Cầm Thú!




Hệ thống nhìn thiếu nữ trước mắt, lặp lại một lần nữa:[ Cô có muốn ký khế ước với tôi không?]

Bạch Hoài mím môi, đôi mắt màu trà trống rỗng hiện lên vài tia sáng, cô cười khẽ, gật đầu:" Có, tôi muốn ký khế ước với cậu"

[ Bíp. Đã tiếp nhận suy nghĩ của ký chủ]

[ Bắt đầu khế ước]

[ Bíp~ Khế ước thành công, hoan nghênh Bạch Hoài ký chủ đến với Cục thời không]

Bạch Hoài tò mò nhìn màn hình lơ lửng trước mặt, muốn chạm vào lại sợ bóng sợ gió.

[ Cô bấm vào thông tin ấy] Hệ thống nhìn hành động do dự của cô, biết rõ người này đang bất an liền cất tiếng chỉ bảo.

Bạch Hoài gật gù cho thấy mình đã biết, cẩn thận bấm vào ô thông tin cá nhân trên màn hình.

[ Tên: Bạch Hoài

  Tuổi: 19

  Tích phân: 0 ]

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Hệ thống:[ Ừm, chỉ có vậy thôi. Hệ thống chúng tôi không cung cấp bất cứ kỹ năng sẵn có nào. Tất cả đều phải do ký chủ tự tìm tòi học hỏi. Tất nhiên, hệ thống sẽ cung cấp không gian cho cô học. Còn về mấy cái đánh giá dung nhan mị lực cũng không cần thiết.]

" Tại sao lại không cần thiết? Đẹp không tốt sao?" Bạch Hoài nghiêng đầu thắc mắc, với cô mà nói nhan sắc là một thứ rất quan trọng.

Khi còn bé bởi vì Bạch Niên Ngọc có quần áo đẹp, biết chải chuốt nên ai ai cũng khen cô ta, cưng chiều cô ta, còn Bạch Hoài chỉ có thể mặc một bộ quần áo cũ mèm với màu sắc tối tăm đứng lẳng lặng ở góc nhà. Người khác nhìn đến cô đều bĩu môi ghét bỏ cô quê mùa, xấu xí.

[ Nghịch tập chứ có phải đi quyến rũ đàn ông đâu mà cần mấy cái đánh giá đó. Tôi không có, nhưng có lẽ bên mảng công lược họ có cài đặt. ]

Bạch Hoài gật đầu không nói gì nữa.

Không khí đột nhiên yên ắng, hệ thống chợt lúng túng chẳng biết phải làm sao.

[.....]

Bạch Hoài:"....."?

Có vẻ cô cũng nhận ra cái gì đó, ngập ngừng hỏi:" Vậy... Bắt đầu nhiệm vụ luôn à?"

[ Bíp~ Tiếp nhận suy nghĩ của kỹ chủ. Bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên]

[ Xin ký chủ chuẩn bị tâm lý. Bắt đầu dịch chuyển!]

......................

" Boss, đến rồi ạ"

"Ừ." Nhiếp Vân Tranh bước xuống xe, cầm theo một con gấu bông hình con thỏ trắng, gương mặt lạnh lùng kết hợp với con thỏ bông đáng yêu quả thật chẳng hợp nhau một tý nào, nhưng nhìn tới nhìn lui lại cảm thấy có chút hài hoà.

Thư ký Tạ vô ngữ nhìn con thỏ bông trong tay boss, hắn cảm giác 2 người họ đến đây để lừa lọc trẻ em.

" Lớ ngớ cái gì? Đi thôi." Nhiếp Vân Tranh không kiên nhẫn mà thúc giục.

Tên này mọi ngày lanh lẹ lắm mà, hôm nay sao cứ chậm chậm đù đù, trừ lương!

Thư ký Tạ cũng không biết suy nghĩ trong lòng Nhiếp Vân Tranh, nếu có biết chắc hắn cũng sẽ gào khóc kêu oan.

Rõ ràng là boss đột ngột đổi lịch trình khiến hắn trở tay không kịp, kết quả cuối cùng lại đòi trừ lương của hắn?!

Nhà tư bản vạn ác xấu xa!

2 người đi đến trước cổng biệt thự, thư ký Tạ tiến lên bấm chuông cửa, sau đó lùi về 3 bước chờ đợi.

 "Cạch...."

"Giữa trưa nắng nóng thần kinh hay sao mà làm phiền người khác thế không biết? Bệnh tâm thần" Tiếng chửi vọng từ bên trong ra ngoài cửa, theo sau là tiếng mở cửa lạch cạch.

Cửa hoàn toàn mở ra, người phụ nữ tầm trung niên đứng trước cửa, vẻ mặt ngượng ngùng cứng ngắc khi nhìn thấy Nhiếp Vân Tranh và thư ký Tạ, bà ta nắm lấy vạt tạp dề đang mặc trên người, lúng ta lúng túng.

" Tiên sinh, tôi... Tôi không biết là ngài tới, xin lỗi ngài. Ài, mấy bữa nay có một lũ nhóc quấy phá nghịch ngợm bấm chuông làm phiền nên tôi cứ ngỡ là bọn chúng. Thật là xin lỗi ngài, ngại quá...."

Bà ta cuống quýt giải thích, hai tay múa may tỏ vẻ xin lỗi, cặp mắt híp đảo loạn.

Nhiếp Vân Tranh nhíu mày, giải thích thì giải thích, chắn bọn họ ngay cửa làm gì? Nghĩ đến đây, anh liếc nhìn thư ký Tạ dùng ánh mắt biểu lộ ý tứ.

Thư ký Tạ nhanh chóng gật nhẹ đầu, nhìn về phía người phụ nữ ha hả chào hỏi:" Dì Ninh, không sao không sao. Không trách dì, mà lạ quá nhỉ, ở cái khu nhà giàu như này mà vẫn còn mấy đứa bé không hiểu chuyện như vậy, chắc tôi phải khiếu nại lên bộ phận bảo an thôi. Mấy đứa nhỏ đó thật là không biết điều haha..."

Nghe chừng có khiếu nại, Dì Ninh càng hoảng:" Ôi, không cần không cần, mấy đứa bé còn nhỏ không hiểu chuyện, không cần làm lớn như thế."

Thư ký Tạ liền biết có ẩn tình, nụ cười càng sâu:" Sao có thể bỏ qua như vậy được chứ, làm phiền người như vậy cũng không nên, thôi, hôm nay chúng tôi đến đây cũng được một lúc, tôi cũng có chút khát nước, Dì lấy cho tôi một ly nước nhé?"



Dì Ninh nghe đến đó, như được đại xá vội đón lời:" À ừ ừ, mời các cậu vào, để tôi đi rót nước cho 2 người "

thư ký Tạ đứng nép về một bên, nhường Nhiếp Vân Tranh đi trước, hai người họ bước vào nhà, tiến thẳng đến sofa ngồi phịch xuống.

" Mời hai cậu uống nước."

Dì Ninh đặt 2 ly nước xuống bàn, nở một nụ cười nịnh nọt.

Thư ký Tạ thuận tay cầm ly nước lên, hỏi:" Bạch Hoài tiểu thư đâu rồi dì?"

"À à, tiểu thư trong phòng ngủ, sáng nay cô ấy nghịch ngợm nên đã ngủ trưa rồi?"

Nhiếp Vân Tranh nhìn xung quanh, mi anh nhíu lại khi thấy nội thất trang trí bừa bộn trong phòng khách, đảo mắt nhìn về phía bếp cũng là một khung cảnh bừa bộn, bàn ghế lộn xộn, ngoài cửa lại có tận mấy đôi dép có lớn có bé, có cả giày nam?

Cái nhà này ngoại trừ Bạch Hoài thì chính là Dì Ninh, giày nam đó là của ai?

Nhiếp Vân Tranh đứng dậy, tiến về phía phòng bếp, cảnh trước mắt còn tệ hơn những gì anh nghĩ.

Trên bàn ăn là tràn đầy món ngon, 5 chén cơm, có vài chén còn đang ăn dang dở, vị trí chủ toạ lại để một hộp thuốc lá rẻ tiền cùng với một chiếc bật lửa cũ.

"Dì Ninh, chuyện này là thế nào?"

Dì Ninh hốt hoảng, sợ hãi ấp úng:" Tôi... Tôi..."

Chết tiệt, tại sao phải đến lúc này cơ chứ?

Bà ta biết phải ăn nói làm sao?

Nhiếp Vân Tranh nhìn chằm chằm vào Dì Ninh, nhưng không đợi bà ta giải thích, anh quay lưng đi thẳng lên lầu, hướng đến phòng của Bạch Hoài.

"Ấy ấy, tiên sinh, tiên sinh!"

Khốn nạn, bà ta vẫn còn đang nhốt con nhỏ đó trong phòng, công việc ở đây vừa nhàn vừa nhiều tiền, bà ta vẫn chưa muốn mất việc!

......................

[ Ký chủ?]

[ Ký chủ, cô ổn chứ?]

Bạch Hoài mông lung nằm bẹp trên giường, cả cơ thể đều đang báo động tình trạng sức khỏe không tốt, cả người nóng ran, nhũn như bún.

" Nguyên chủ hình như đang bị bệnh."

Bạch Hoài vừa mới dịch chuyển vào cơ thể này liền phát hiện nguyên chủ đang phát sốt, bụng thì đói cồn cào, cơ thể mệt mỏi đến mức chẳng thể nhấc nổi một ngón tay.

[ Ký chủ.....] Hệ thống nao núng, đây là thế giới đầu tiên, một tích phân ký chủ còn chẳng có, làm sao có thể đổi thuốc hạ sốt.

Làm sao bây giờ?!

Bạch Hoài gắng gượng nâng người, cố gắng nhích về phía mép giường, cơ thể ê ẩm khiến cô cắn chặt răng.

Nguyên chủ còn bị cả bạo hành sao?

"Tôi mà thoát được lần này, nhất định sẽ hành người khiến nguyên chủ thế này ra bã!" Bạch Hoài yếu ớt thều thào.

Đậu má, cơ thể này nhịn ăn mấy ngày rồi?

Một chút sức lực cũng không có.

Bạch Hoài cô lại phải chết đi một cách vô nghĩa sao?

Cô chỉ vừa mới sống lại....

Phanh!

Tiếng đập cửa?

Bạch Hoài mừng rỡ, hai mắt sáng loé nhìn về phía cửa phòng, bóng tối trong phòng đủ để cô có thể nhìn mơ hồ cửa đang run lên từng đợt, sau đó lại một tiếng thật lớn, cửa phòng bật mở.

Ánh sáng đột ngột xỏ xiên vào đáy mắt Bạch Hoài khiến cô không thích ứng kịp mà nhắm chặt mắt, miễn cưỡng đứng dựa vào bàn gỗ cạnh giường, trọng lượng cơ thể đều đổ dồn vào nó.

Là một người đàn ông cao lớn.

Đôi mắt Bạch Hoài mở nhỏ, bóng dáng người đàn ông đứng ngược sáng xuất hiện, cô cũng mặc kệ là địch hay bạn, thở hổn hển cầu cứu.

"Cứu với...."

Đầu óc cô choáng váng, thân thể lảo đảo, Bạch Hoài đánh giá cao tình trạng thân thể này.

Cơn sốt cao cùng với cái bụng trống rỗng kéo dài đã khiến cơ thể suy nhược đến mức một ngọn cỏ lay gió động thôi cũng gục ngã, nó vốn đã nỏ mạnh hết đà.

Bạch Hoài quả thật muốn nổi điên.



Dịch chuyển vào lúc nào không dịch, chọn ngay lúc này để đến, chẳng khác nào cố ý làm khó cô cả.

Thứ Bạch Hoài nhìn thấy trước khi ngất đi, chính là thân ảnh cao lớn của người đàn ông kia lao đến chỗ cô, phòng quá tối, cô chẳng rõ mặt mũi của người ta.

Không biết là người xấu hay tốt.

Nếu là người xấu thì Bạch Hoài hôm nay chết chắc.

Đậu má, cái hệ thống chết tiệt này chắc chắn là cố ý hố cô!

Bạch Hoài cắn răng chấp nhận số phận, thôi, sống chết có số, nếu hôm nay cô chết thì cũng là do số trời đã định.

Cô chẳng thèm giãy dụa nữa.....

Không giãy giụa cái cộng lông ý!

Hôm nay cô mà chết, cô nhất định sẽ lôi cái hệ thống không đáng tin kia theo cùng!

......................

"Các người chăm sóc trẻ con kiểu nào vậy hả? Đứa bé sốt đến 40 độ, còn bị bỏ đói? Cơ thể đầy tím xanh? Các người đây là bạo hành trẻ em, tôi..."

"Bác sỹ Tần, không phải chúng tôi làm mà. "

" Không phải các người làm? Thế thì ai làm? Chả lẽ là tự con bé đánh mình?"

"Bác sỹ Tần, là bảo mẫu của đứa bé đánh,...."

" Đậu má, Tạ Phong, đứa nhỏ đó là con của Bạch Thời Độ đúng chứ? Ông ta giao con cho các người chăm sóc đúng chứ? đây là cách các người chăm sóc à? Ném nó cho bảo mẫu rồi kệ luôn? Nếu không phải do các người vô tâm, thì đứa nhỏ đó đâu bị mụ bảo mẫu ác độc hành hạ, tác quai tác quái!"

"Tần Khiển, thôi mà... Cậu đừng hét to thế ....."

Bạch Hoài mơ hồ mở mắt, cô nhìn thấy trần nhà trắng tinh cùng với mùi hương quen thuộc dường như đã ngấm vào tủy sống của cô.

Mùi thuốc sát trùng.

Chính xác hơn là mùi của bệnh viện.

Bạch Hoài hoảng hốt.

Hôm nay chị ta cần máu nữa sao? Hay là muốn moi tim đào phổi của cô.

Bọn họ vẫn chưa buông tha cho cô sao?

Bạch Hoài vụng về ngồi dậy, giật phang dây truyền nước biển trên tay, mặc kệ cho máu chảy dọc xuống từ mu bàn tay nhỏ tí tách xuống ga giường, cô muốn nhảy xuống khỏi giường bệnh, lại bị độ cao làm cho giật mình.

Quái lạ, sao lại cao thế?

Như này thì sao nhảy xuống để chạy được?

Bạch Hoài bất chấp, làm liều nhảy xuống.

Phịch một tiếng.

Tiếng đầu gối đập vào sàn nhà phát ra tiếng thật nặng nề, cơn đau ập đến khiến Bạch Hoài ứa nước mắt, không nhịn được rên rỉ.

Bạch gia không một ai biết, cảm giác về đau đớn của Bạch Hoài bị phóng đại lên gấp mười lần người khác.

Nếu một người bị đứt tay thì với họ chỉ nhoi nhói ê ẩm, nhưng với Bạch Hoài, cảm giác đó như bị chém đứt cả một cánh tay vậy.

Vì thế cho nên Bạch Hoài rất sợ đau, cô sợ bị thương, nhưng cô luôn bị thương, cảm giác đau khác với người thường luôn tra tấn cô mỗi lúc, điều này khiến cô càng sợ đau hơn.

Có lẽ là nhìn thấy cách bày trí bệnh viện quen thuộc này khiến Bạch Hoài tạm thời quên mất cô đã chết, quên mất hệ thống, quên luôn việc cô đã đến một thế giới khác.

Trong đầu cô chỉ có một ý định

Chạy!

Nhất định phải chạy!

Chạy đi đâu cũng được!

Tuyệt đối phải thoát khỏi nơi này!

Cô không muốn bị rút máu nữa.

Không muốn bị đau nữa.

Cô cũng không muốn chết!

Cô muốn sống!

Cô muốn tồn tại!