Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 188: Thế giới 8 - Công lược quân nhân khó chiều ( 46 )




Vân Di che miệng, ngáp ngắn ngáp dài. Cả người đều uể oải, buồn ngủ đến nỗi không lời nào có thể diễn tả hết được, gật gù mấy lần, rồi cô ngủ quên lúc nào không hay.

Hiểu Tâm lay lay người Vân Di, Hiểu Tâm nhỏ giọng nói " Vân Di, em mau tỉnh dậy. Chúng ta sắp lên nhận giải thưởng rồi đấy. Đại lễ quan trọng thế mà có thể ngủ được. Chị cũng phục em ".

Vân Di bị Hiểu Tâm đến lúc tỉnh thì thôi. Cô lơ mơ mở mắt, nghe Hiểu Tâm nói vậy, cười đáp " Cảm ơn chị đã khen ".

Hiểu Tâm "...".

Khen cái đầu em ấy!

Cô nương, cô nghĩ tôi khen thật đấy hả? Là chê, là chê đấy, có hiểu không? Đúng là cô bé ngốc.

Vân Di hít một hơi, dụi dụi mắt mấy lượt, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ cận kề.

Hôm nay là ngày mà cô và đồng nghiệp được nhận một số giải thưởng của quốc gia và của liên hợp cuộc trao tặng, vì đã phá được vụ khí sinh học của quốc gia kế bên. Và tất nhiên rồi, hôm nay cũng là ngày mà Khương Mục được nhận chức vị mới.

Vân Di đã rời viện được cách đây cũng là sáu tháng rồi. Mới đầu cô đều bị người trong gia đình phản đối. Bắt ở viện thêm vài tháng nữa. Sau cùng do thấy Vân Di quá quả quyết nên quyết định bỏ mặc chiều theo ý cô.

Vân Di sau khi rời viện, bị Khương Mục đình chỉ theo lệnh của cấp trên mất một tháng vì tội phá đội hình trong lúc thi hành nhiệm vụ. Do tội cũng nhẹ và lập công tốt nên Vân Di được xử phạt khá nhẹ nhàng.

Sau khi hết thời gian đình chỉ, Vân Di vẫn quay lại hoạt động bình thường.

Cách đối xử của Khương Mục dành cho cô ngày một tốt lên, thậm chí còn nương tay trong việc luyện tập. Còn rất thoải mái bao che cho những việc làm càn hồi trước của cô trong khu quân sự, trừng phạt nghiêm ngặt những người có ý định làm khó Vân Di. Giống như việc Khương Mục hận không thể vác luôn một cái bảng treo ở cổ Vân Di " động vào cô ta tức là động đến tôi ".

Làm trong quân khu mới ngày nào áp chế tin đồn hai người thành một đôi, nay lại nổi lên như gió bão.Ai cũng nói rằng thiếu tá đặc cách sủng học trò Vân Di thành điên rồi.

Làm một người đang hưởng cuộc sống an nhàn, không bon chen như Vân Di nhận được rất nhiều sự ghen ghét của bao quân nhân trong quân khu.

Ơ! Mấy người này, sao lại vui tính đổ lỗi hết lên đầu cho lão nương là thế nào?

Xùy! Xùy! Mau tìm nam chính mà tính sổ nhé! Lão nương đây không rảnh đâu...

Gần mấy ngày tổ chức, Vân Di làm việc mệt muốn chết. Cô bị điều vào ban hỗ trợ trao giải nên lúc nào cũng bận tối mắt.

Thời gian dạo gần đây, xuống chỗ nữ chính thăm do tình hình tiến triển cũng không có. Thật sự là vô cùng bận.

Sáng sớm nay cô đã chuẩn bị mấy thứ liên quan đến buổi lễ để tiếp đón khách. Thế nên mới có chuyện ngủ gật gà trong buổi lễ.

" Vân Di, Vân Di. Mau nhìn đi, người thương của em lên nhận giải kìa " Hiểu Tâm gật vội áo đồng phục của Vân Di. Phấn khích quan sát Khương Mục trong bộ quân phục, cả người đều toát lên vẻ soái khí, đang điềm tĩnh bước lên khán đài.

Vân Di bĩu môi, hừ, công nhận nam chính đẹp trai thật. Sao có tuấn mỹ như thế cơ chứ....

" Vân Di, chị cũng biết là em rất thích và thần tượng thiếu tá. Nhưng cũng phải biết liêm sỉ chứ. Em xem, em chụp ảnh to đến mức tất cả mọi người đều quay lại nhìn em rồi kìa. Mau bỏ cái máy ảnh xuống " Hiểu Tâm một tay che mặt xấu, một tay cố kéo con người nào đó đang vui vẻ chụp ảnh quên hết mọi thứ xung quanh. Thầm thì cố đủ âm lượng cho hai người nghe.

Cô bé này, tiết tháo em vứt đâu rồi không biết. Mọi người đang nhìn đấy, làm ơn tha cho chị đi. Chị xấu hổ thay cho em đấy. Đúng là cô bé ngốc.

Vân Di ngừng nhấn máy, quay sang nhìn Hiểu Tâm, chớp mắt khó hiểu " Em thích mà, chẳng phải mấy người kia cũng đang được chụp sao? Thế vì lý gì mà em lại không được chụp ?".

Hiểu Tâm đỡ trán "...".

Ôi mẹ ơi! Con bé này! Đấy là nhà báo thì đương nhiên được chụp rồi! Sao lại hỏi câu ngớ ngẩn thế không biết.

Hiểu Tâm lắc đầu chán nản, không hiểu nổi nhiều lúc thấy Vân Di thông minh quá mức cho phép, còn đôi khi ngây thơ đến ngốc nghếch. Thật làm cô tiếp ứng không nổi...

Vân Di không biết rằng, trong lúc cô đang hăng say tranh cãi với đồng nghiệp của mình thì trên khán đài có một người đang âm thầm nở một cười đầy thỏa mãn...

" Cộc cộc ".

Vân Di thận trọng gõ cửa, nghe được đối phương bên kia đồng ý, cô lúc đấy mới mở cửa vào.

" Vân Di? Có chuyện gì sao ?" Khương Mục treo áo khoác của mình lên giá. Anh nhớ không nhầm thì anh vừa mới nói chuyện với cô ở dưới mà, hay Vân Di có chuyện gì muốn gặp riêng với anh, không tiện nói ở dưới đấy.

" Chỉ huy... " Vân Di ngập ngừng, cô tiến đến bàn làm việc của Khương Mục. Vân Di cúi đầu nhìn mũi giày mình, tránh ánh mắt không nhìn thẳng anh.

Khương Mục kéo chiếc ghế, ngồi xuống. Vì cảm thấy hơi nóng, anh mới tháo lỏng một chiếc cúc áo đầu của chiếc áo quân phục ra, nhăn mày, khó hiểu với hành động của Vân Di.

Sao thái độ của cô ấy lại lạ như vậy?

Tự dưng trong sâu thẳm, Khương Mục có dự cảm chẳng lành.

" Có chuyện khó nói ?".

Vân Di gật nhẹ đầu, do dự mãi, cuối cùng liền đưa một lá đơn mình cầm trên tay, đặt trước mặt của Khương Mục.

Dưới con mắt trốn tránh của Vân Di, anh liền cầm lên, mở trong ra. Khương Mục đọc lướt một lượt những con chữ được viết ngay ngắn trên giấy. Gương mặt thoáng chốc đã cau lại, sa sầm đi.

" Đơn rút khỏi quân đội? Nhưng... tại sao ?" bàn tay Khương Mục cầm tờ giấy xin rút khỏi của Vân Di khẽ siết chặt lại. Anh trừng mắt nhìn người đối diện. Thanh âm không tự chủ liền nâng cao mấy độ. Chứng tỏ lúc này Khương Mục đang vô cùng tức giận.

" Chỉ huy, tôi có việc riêng của mình. Đây là quyết định của tôi " khác với suy nghĩ của Khương Mục, Vân Di ngẩng đầu, đứng thẳng, mắt đối mắt với anh.

Trong lời nói không có nửa điểm là giả dối, cô hoàn toàn bình tĩnh đến lạ thường, câu từ sắc bén, lời lẽ vô cùng cứng rắn. Khuôn mặt lạnh lùng, không chút độ ấm, chẳng giống như hình ảnh rụt rè lúc Vân Di mới bước vào phòng, hay nói đúng hơn vẻ mặt biểu cảm này của cô làm Khương Mục thoáng sững sờ, không quen.

Vân Di ngừng một chút để quan sát thái độ của Khương Mục, cô nói tiếp.

" Tôi cũng đã xin được sự đồng ý của thiếu tướng. Mong chỉ huy đồng ý cho tôi ".

Khương Mục rũ mi, con người trầm hẳn xuống. Anh lấy tay đỡ trán, cúi gằm đầu.

Trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, không khí hiện giờ căng như dây đàn.

Bỗng dưng Khương Mục bật cười đến đáng sợ, mang theo mấy phần châm biếm.

Ha ha!

Vân Di! Hóa ra đây là món quà mà cô nhắc đến khi ở khán đài. Món quà này của cô cũng độc đáo đấy, cô Vân!

" Chỉ huy ?" Vân Di nhăn mi, lên tiếng gặng hỏi.

" Đi đi, coi như tôi duyệt rồi. Cô muốn thế nào cũng được " Khương Mục tùy ý phất tay, không thèm nhìn Vân Di. Lá đơn cô đưa anh, sớm đã bị vo tròn lại

Cô vốn dĩ đã có ý định lấy cấp trên để đánh phủ đầu tôi. Thế việc gì cô cần thông báo với tôi làm gì nữa.

Mẹ kiếp!

Vân Di! Cô đang đùa tôi đấy à?

Vân Di thấy rõ được biểu cảm cũng như hành động của Khương Mục. Cô mỉm cười nhàn nhạt. Vân Di hít một hơi, đứng thẳng người để chào khẩu lệnh.

" Cảm ơn chỉ huy thời gian qua, đã chiếu cố và hướng dẫn tôi. Đến lúc tôi phải đi rồi. Tạm biệt anh, Khương Mục ".

Vừa nghe xong lời Vân Di nói, con ngươi Khương Mục co rút lại. Anh khẽ nắm chặt tay, mái tóc ngắn của anh không tài nào che nổi những đường gân xanh vốn đang nổi đầy trán. Khương Mục tức giận quát.

" Ra ngoài "...

Nghe thấy tiếng đóng cửa lạch cạch, lúc bấy giờ Khương Mục mới ngẩng mặt lên. Anh sững lại, cả người đơ ra.

Cô ta cứ vậy mà... đi thật sao?

Khương Mục nghĩ Vân Di sẽ đi nửa đường rồi quay lại, cười tủm tỉm rồi nói với anh đấy chỉ là một trò chơi giả. Giống như bao lần cô đùa giỡn anh.

Vậy... thật sự, cô ta sẽ không còn ở đây nữa? Việc Vân Di đến xin rút khỏi quân đội là thật.

Nhưng vì sao?

Anh nhớ là đãi ngộ cô ta rất tốt mà! Sao cô ta lại làm thế? Lý do đấy là gì?

Cô bảo cô thích anh. Vậy cớ gì mà lại rời xa anh?

Người ta hay nói, những người yêu thích nhau thường muốn ở bên người mình yêu thương mà. Lẽ nào Vân Di....cô không như vậy?

Tôi... thật không hiểu nổi cô, Vân Di!

Vân Di! Trong đầu cô.... Rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?