Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 184: Thế giới 8 - Công lược quân nhân khó chiều ( 42 )




Trong không khí im lặng của đêm xuống, văng vẳng xa xa là tiếng của mấy loài động vật sống về đêm. Tuy nhiên vẫn không thể nào át được tiếng động ám muội ở trong hang kia.

Tiếng củi khô đang nổ tí tách trong ngọn lửa bập bùng. Bóng dáng hai được in rõ trên vách đá của hang.

" Vân Di... Cô... cô mau cách xa tôi... một chút. Vân Di! Tôi đang cảnh.. cáo cô đấy " hô hấp Khương Mục trở nên rối loạn, anh khó nhọc lùi về sau, di chuyển vô cùng khó khăn, mặc cho chân và tay đang bị gãy đau nhức lên.

Đôi mắt anh trừng lớn nhìn người đang từng bước tiến dần về phía mình. Khương Mục gằn giọng quá, gương mặt đỏ tía tai, tay còn lại giữ khư khư cổ áo của mình.

" Vân Di, cô... có phải nữ nhân không thế? Sao lại không biết xấu hổ như vậy ".

Vân Di cười tà mị, cô khẽ liếm môi một cái, đôi lông mày nhếch lên, con ngươi nheo lại. Lời nói phát ra đều mười mươi mang phần quyến rũ.

" Chỉ huy, sao anh trong lại sợ như thế? Tôi cũng có định ăn thịt anh đâu. Việc này dù là nam nhân hay nữ nhân cũng đâu có liên quan đến nhau ?".

Cảm nhận được cái lạnh của lưng khi vừa chạm vào vách đá. Biết không còn đường lui, Khương Mục lạnh lùng nói, răng nghiến chặt.

" Vân Di, tôi cảnh cáo cô lần nữa. Nếu... nếu dám dở trò gì, tôi nhất định không tha cho cô " tuy nhiên hai gò má anh lại đỏ lên trông thấy, giống như kẻ say rượu đang vô phương hướng. Khác hẳn với lời nói đanh thép của mình, hai điều đó thật chẳng ăn khớp với nhau gì cả.

Vân Di bước đến chỗ Khương Mục, dồn anh vào một góc. Thân hình cô dường như ép sát vào người anh.

Vân Di dựa một tay vào thành đá, một tay khẽ sờ cằm Khương Mục rồi trượt dần xuống yết hầu của anh. Do Khương Mục đang bị thương nên Vân Di thoải mái mà chiếm được thế thượng phong.

Cô thản nhiên gỡ từng ngón tay Khương Mục đang giữ chặt cổ áo xuống, cực kì dễ dàng mà không gặp bất cứ trở ngại nào do Khương Mục gây ra cả.

Vân Di nhướn người lên, để khuôn mặt mình gần sát với Khương Mục, nhìn chằm chằm vào mặt anh. Nụ cười của Vân Di càng chuyển dần sang vẻ lưu manh, hơi thở tỏa ra ma mị như muốn quấn hút đối phương. Khiến Khương Mục rùng mình một cái, mặt vốn ửng đỏ nay còn đỏ hơn.

" Chỉ huy, anh... biểu cảm thế này thật làm tôi muốn trêu đùa anh đấy !".

" Ngoan nào, tôi sẽ làm nhanh thôi. Không đau đâu~ " Vân Di cười cợt, thành thục tháo cúc áo sơ mi của Khương Mục, mặc cho sự phản kháng gắt gao của anh. Động tác của cô lại càng mạnh bạo hơn khi bàn tay trượt dần xuống phần thắt lưng của Khương Mục. Khuôn mặt Vân Di lúc này đều vạn phần nào thích thú...

" Đấy! Anh ngoan ngoãn ngay từ đầu thì có phải dễ dàng hơn cho tôi không ?" sau nửa tiếng đồng hồ, Vân Di nhìn thành quả của mình trên người Khương Mục, không khỏi ưng ý gật đầu thỏa mãn.

Vân Di rất ngoan ngoãn, biết điều mà mặc lại áo cho Khương Mục đàng hoàng.

Tiện tay còn nhón thêm một cây củi bỏ vào đống lửa đang tắt đi.

Khương Mục cúi gằm đầu xuống trên mặt vốn đã xuất hiện ba vạch hắc tuyến đen xì. Dường như hai bên má vẫn còn hơi nóng do dư vị lúc nãy. Để mặc cho Vân Di tùy ý làm gì thì làm, bản thân anh lúc này không quan trọng hay để tâm đến việc phản kháng nữa. Tôn nghiêm của một nam nhân đã bị cô gái trước mắt tước đi rồi.

Liếc cái mặt bất lực đầy căm phẫn của Khương Mục, Vân Di không khỏi cười lớn " Chỉ huy à! Sao trông anh lại ủ rũ như thế ?".

" Tôi chỉ căn bản là thay băng vết thương và thoa chút thêm một chút thảo mộc để giúp anh sớm lành vết thương hơn thôi. Chứ đâu có làm gì quá. Hơn nữa từ trước đến giờ, tôi toàn là người thay băng cho anh còn gì. Tay nghề của tôi vốn đã được người của khoa quân y chứng nhận rồi ".

" Chỉ huy, rốt cuộc là là anh ngại cái gì? Mọi thứ của anh, tôi sớm đã nhìn đến quen thuộc, không còn gì lạ lẫm cả " Vân Di cười khúc khích, vui vẻ xem phản ứng của Khương Mục dành cho cô, hệt như đang thưởng thức một bộ phim hay ho nào đó.

Chậc!

Lão nương không ngờ rằng, ở lâu ngày với nam chính lại phát hiện vài điều hay ho như vậy.

Không nghĩ rằng biểu cảm ngại ngùng và xấu hổ của Khương Mục lại thu hút cô vậy. Chỉ cần cô " vô tình " xoa nhẹ vào phần rìa ngoài vết thương. Lập tức anh ta sẽ cho cô thấy vài phần gợi cảm và một vẻ mặt kìm nén đến ửng đỏ mà trước Vân Di chưa từng thấy.

Aydzaa! Không nghĩ nam chính vậy mà là một kẻ cuồng M, thật làm lão nương không nhịn được mà muốn ngược đãi anh ta. Đây đúng là một sự bug đáng yêu nhất mà lão nương gặp của máy tính từ trước đến giờ...

Khương Mục nghiến chặt răng, khuôn mặt vặn vẹo đến khó chịu, bàn tay sớm đã nắm chặt lại. Do dùng lực khá nhiều nên trên mu bàn tay đã sớm nổi những gân xanh rõ ràng. Trên mặt bừng bừng lửa giận, đâu đó còn thoảng sự xấu hổ.

Phi!!!

Ngại cái em gái nhà cô.

Mẹ nó!

Cô ta nói như thế nhưng rõ ràng mỗi lần thay băng cho anh, cô ta toàn lợi dụng mà sờ mó, làm loạn khắp người anh.

Nữ nhân kia nói dối quá trắng trợn, lại không nghĩ da mặt cô ta có thể dày như thế, chắc chắn lòng tự trọng của cô ta đã hỏng rồi.

Đường đường là con gái mà không biết ngại, năm lần bảy lượt mạo phạm vào cơ thể anh. Sao hồi trước anh lại có thể ngu ngốc đến mức nhận lời đào tạo cho nữ nhân này nhỉ? Đợi sau này anh lành lại vết thương, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta. Cho cô ta nếm thử việc đào tạo khắc nghiệt nhất của Khương Mục là gì. Và cái giá phải trả khi cãi lệnh cấp trên.

Nhưng...

Khốn khiếp!

Thế quái nào tận tâm can mình, anh lại thấy hưng phấn đến lạ thường như vậy! Mỗi lần những ngón tay mảnh mai ấy nghịch ngợm trên người anh, Khương Mục đều cảm thấy dễ chịu đến run cả người, thân thể như bị ngàn con kiến nhỏ đang cắn đốt vậy.

Một chút lý trí nho nhỏ lại rất mong mỏi đến thời khắc, lúc cô ta thay băng mới cho mình.

Trái tim... giống như muốn đập loạn đòi hỏi nhiều hơn nữa. Muốn bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại ấy nô đùa ở lâu trên cơ thể mình hơn một chút. Bản thân anh không hiểu mình bị cái gì nữa...

Khương Mục lấy tay che mặt đang có dấu hiệu ửng đỏ trở lại, con người đảo sang chỗ khác chỗ khác, không dám nhìn trực tiếp vào khuôn mặt Vân Di.

Anh điên thật rồi! Sao bây giờ anh lại có mấy suy nghĩ đồi bại như thế cơ chứ?...