Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 180: Thế giới 8 - Công lược quân nhân khó chiều ( 38)




Sau khi Tiểu Hắc vô hiệu mã hóa, Vân Di toan bước vào trong thì liền bị mèo đen ngăn lại.

" Kí chủ, cẩn thận bên trong vẫn còn có người. Nếu cứ vậy mà đi thẳng vào nhất định không phải ý hay ".

" Đừng lo, trẫm luôn có biện pháp phòng trừ mà " Vân Di nhướn mày, khóe miệng kéo lên một đường cong hoàn hảo. Rất vui vẻ mà lục đồ từ túi bên hông ra.

Vân Di lấy nhanh một quả bom khói từ trong túi, dùng sức một chút để mở nắp. Cô vội ném vào trong. Cả quá trình của Vân Di chưa mất đến mấy giây, hoàn thành vô cùng nhanh chóng.

Tiểu Hắc khó hiểu, hỏi " Kí chủ, cô ném bom khói làm gì vậy. Dù gì việc cô mở cánh cửa này, không thấy người vào đã bị nghi ngờ rồi ".

Vân Di thản nhiên lấy chiếc mặt nạ chống độc ra, đeo vào.

Tiểu Hắc "...\(눈\_눈\)..." kí chủ, rốt cuộc trong cái túi nhỏ bé cô đeo bên hông, trong đấy chứa những đồ gì vậy? Tôi thấy kí chủ lôi trong đấy ra không biết bao nhiêu đồ rồi đấy. Chẳng lẽ nó là túi không đáy?

" Đương nhiên đây không phải là bom khói bình thường khi nãy, mà trong đó còn chứa cả khí mê nữa. Tôi đặc biệt chế tạo nó, phòng khi nào khẩn cấp thì dùng. Ai ngờ lại dùng sớm hơn dự kiến như vậy " Vân Di xoay xoay bả vai cho đỡ mỏi. Đợi thêm vài phút sau khí tan đi, mới ung dung tháo mặt nạ phòng độc, bước vào " Đi thôi, Tiểu Hắc ".

Mèo nhỏ gật đầu rồi bay theo sải chân của Vân Di.

Đi vào trong Vân Di thấy được vài người đang nằm bất tỉnh dưới đất. Cô xoa xoa cằm, xem ra người ở trong này ít hơn ở ngoài kia. Đoán chắc là chỉ những người đủ khả năng để nghiên cứu mới có thể ở trong này. Còn mấy kẻ ngoài kia chắc là phụ tá chăng?

Aydzaa! Mà việc đó cũng chẳng liên quan đến lão nương. Không nghĩ linh tinh nữa, tìm đồ cái đã.

Vân Di dạo hết một vòng, tìm kiếm vài tài liệu có liên quan đến vũ khí sinh học. May mắn cho cô là tất thảy đều có trong này.

Từ việc lên kế hoạch nghiên cứu đến việc trong đấy kết cấu những gì, tất cả đều rất đầy đủ. Tuy nhiên, thế này vẫn không đủ để kết tội ở tòa án thế giới được. Cô cần một thứ gì đó cụ thể hơn.

" Kí chủ, cô mau lại đây ".

Đang thu thập dở, bất chợt Vân Di nghe thấy tiếng Tiểu Hắc lớn tiếng gọi. Cô liền vội vàng chạy đến chỗ cục cưng.

" Chuyện gì thế ?".

" Kí chủ, cô xem. Đây chính là loại mẫu virus sinh học mà họ đang nghiên cứu này " Tiểu Hắc chỉ vào hộp kính dạng tròn được để rất cẩn thận. Bên cạnh thậm chí còn có cả mấy kí hiệu của hóa học.

Thấy Tiểu Hắc nói vậy, Vân Di xem xét kĩ lưỡng mới, lúc sau mới phấn khích reo lên " A! Đúng là nó rồi! Tiểu Hắc, cưng giỏi quá !".

Đúng là bé cưng của cô có khác. Nhìn thoáng sơ qua, có thể tìm chính xác được thứ cô mong muốn. Không hổ danh là hệ thống quân.

" Hứ! Chứ kí chủ nghĩ sao, tôi luôn là một hệ thống đáng tin cạnh nhất của máy chủ đấy nhé !" Tiểu Hắc thấy Vân Di không ngớt lời khen ngợi mình, liền hất mặt ngạo kiều.

Đương nhiên là mấy việc này sao làm khó được nó. Vốn dĩ mấy tài liệu khó, cấp cao của hệ thống chủ toàn một tay nó xử lý hết, thì mấy việc linh tinh đã nhằm nhò gì chứ.

Liếc thấy con mèo nào đó được khen đang đắm chìm trong sung sướng, kiêu ngạo. Vân Di thầm bĩu, coi thường.

Con mèo ngốc, mới nói mấy câu đã bị si ngốc thế rồi. Sau này bị người ta lừa bắt mất thì lão nương phải làm sao? Thế này Tiểu Hắc của lão nương bao giờ mới lớn được đây...

Vân Di lướt ngón tay thanh mảnh trên bàn phím màn hình. Cô dễ dàng bẻ khóa được khu bảo vệ của virus sinh học, thuận tiện đem chiết xuất bỏ vào ống nghiệm gần đấy...

Vân Di vừa xử lý xong đống tài liệu và thu gom loại virus quan trọng thì liền bị đèn báo động lớn làm cho giật mình.

Vân Di bóp trán, cái tiếng báo động này ắt hẳn là điểm báo chẳng may mắn gì rồi. Xem ra, một là nhóm người của cô bị phát hiện, hai là nhóm người của Khương Mục đã đến nên làm kinh động đến địch.

" Tiểu Hắc, cậu mau giúp tôi xem bên ngoài kia có chuyện gì mà ồn ào thế ?" Vân Di thu dọn nốt số còn lại rồi vội đứng dậy.

" Kí chủ, nhóm người của cô bị phát hiện. Lý do đang cố gắng đến chỗ của cô. Còn nhóm người của nam chính đang vừa bước qua được cổng chính, chắc tầm khoảng gần nửa tiếng nữa mới đến được chỗ của cô " Tiểu Hắc tắt màn hình hệ thống đi. Tóm tắt nhanh tình hình cho Vân Di nghe. Tất cả đều không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.

Vân Di thở hắt ra, trán nhăn lại thành một đoàn. Không phải cô đã dặn là ở đấy đợi Khương Mục đến rồi sao? Hơn nữa tiện thể quan sát động tĩnh để có gì thông báo cho cô. Thế tại sao lại thay đổi mệnh lệnh đi theo cô làm gì?

Như đoán được câu hỏi của Vân Di, Tiểu Hắc liền nói " Lập Huân báo cáo việc cô phân nhiệm vụ cho gã và đám người còn lại. Vì thế Khương Mục mới có lệnh bảo mấy người đó theo dõi cô ".

Thái độ của mèo nhỏ, rõ chán ghét khi mỗi lần nhắc đến nam chính, nhưng Vân Di lại không bận tâm cho lắm. Hiện giờ còn mối lo lắng khiến cô chú tâm hơn.

Mày đẹp khẽ nhếch lên, Vân Di bỗng bật cười, một nụ cười trào phúng, hừ lạnh.

Thế này là không tin tưởng cô đi.

" Kí chủ, cô tính làm gì tiếp theo ?" Tiểu Hắc nhận thấy nụ cười nhạt xen lẫn hơi thở tức giận của Vân Di, nó thoáng rùng mình.

Tiểu Hắc cam kết rằng kí chủ mình sẽ không ngoan ngoãn mà để mọi chuyện trở nên êm xuôi như vậy. Chắc chắn Vân Di sẽ thực hiện làm một cái gì đó rất đáng sợ. Bởi lẽ vì mỗi lần kí chủ cười như thế đều có biến cả.

" Đi thư giãn gân cốt. Bé cưng, chúng ta đi " trán Vân Di nổi vài đường gân xanh, cô nghiến chặt răng, vác chiếc balo đựng đầy tài liệu quan trọng lên vai. Cất chủy thủ đi, rút khẩu súng ngắn ra.

Vân Di thành thục tháo vỏ đạn rồi lắp đạn vào, cô kéo căng găng tay đen của mình chặt một chút, khởi động khớp tay mấy cái cho thư gian, rồi thẳng hướng hành lang đang phát ra tiếng ồn mà đi. Vân Di nở một nụ cười đầy quỷ dị.

Mụ nội nó! Hôm nay lão nương thực muốn giết người....