Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 152: Thế giới 8 - Công lược quân nhân khó chiều ( 10 )




Vân Di bị tiếng loa của quân khu làm cho giật mình tỉnh. Cô lơ mơ với lấy chiếc điện thoại đặt đầu giường, vừa nhìn vào số giờ hiện lên trên điện thoại, mặt Vân Di liền xuất hiện mấy vạch hắc tuyến, cô thật muốn thổ huyết ngay tại chỗ.

Fuck! Mới có ba giờ sáng, làm quái gì mà phải dậy sớm như thế.

Theo quy định chuẩn thì nếu tập trung buổi sáng của lính phải tầm bốn giờ sáng mới là hợp lý nhất.

Mẹ nó, giấc ngủ vàng của lão nương.

Vân Di vừa lầm bầm chửi, vừa miễn cưỡng đứng dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Mặc quần áo chỉnh tề bước nhanh xuống phía dưới sân.

Khi xuống đến nơi, cô thấy mọi người ai cũng đã vào hàng vào lối cả, Khương Mục đang đứng hiên ngang ở phía trên, con mắt linh hoạt đảo khắp nơi.

Vân Di vừa xuất hiện, cô cảm giác mình bị nhìn giống hệt như một sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống, tất cả mọi người đều đang dồn ánh mắt vào cô. Đặc biệt là Khương Mục, anh ta liếc cô không chút thiện cảm nào. Anh quát.

" Đứng ngây ra đó làm gì, còn không biết bước vào hàng à ?" giọng Khương Mục có phần tức giận, mặt anh đanh lại, hất mặt về phía hàng ngũ, ra hiệu cho cô.

" Vâng, thưa chỉ huy " Vân Di cười ngượng ngùng, vội bước nhanh vào trong.

" Khởi động đi. Sau đó chạy quanh sân thể dục năm mươi vòng quanh sân thể dục. Bắt đầu thực hiện " Khương Mục nói câu nào dứt khoát câu đấy, không mấy biểu cảm, phát lệnh xong, rồi đứng lặng im quan sát từng tốp người bắt thực hiện. Con ngươi rốt cuộc không tự chủ cũng rơi trên người cô gái vừa xuất hiện thêm một lần nữa.

Anh thầm khinh bỉ, con gái của thiếu tướng thật làm cho Khương Mục thất vọng. Chẳng trách ngài ấy lại dặn dò anh phải nghiêm khắc với cô ta như vậy. Đúng là con người không có chút nề nếp nào. Lão tử nhất định sẽ cho cô ta biết, thiết quân luật là như thế nào...

Vân Di buồn cười khi cô vừa vô tình chạm cái nhìn của Khương Mục đang đánh giá mình. Xem kìa, anh ta khinh khỉnh với cô ra mặt, đều có thể nhìn bằng mắt thường thấy rõ.

Aydzaa! Lần này nam chính có vẻ rất có thành kiến với cô hơi quá thì phải.

" Cũng không trách được kí chủ. Khương Mục là con người cực kì tuân thủ nề nếp quân đội nên nam chính rất ghét kẻ nào có lối sống buông thả, vô trách nhiệm " Tiểu Hắc đột nhiên hiện lên làm Vân Di thoáng giật mình.

" Cậu đang đá đểu tôi đấy hả, cục cưng~ " Vân Di nhướn mày, mỉm cười rất thân thiện với con mèo nhỏ trước mặt.

" Không có, kí chủ đừng hiểu lầm " con mèo nhỏ vội vàng giải thích, gương mặt cực kì thành khẩn đến đáng thương " Tất cả những gì tôi nói đều là thật ".

" Thì tôi có bảo cậu nói dối đâu " Vân Di nhún vai, vui vẻ nhìn Tiểu Hắc. Bàn tay rất biết phối hợp kéo thật mạnh cái tai đen mềm mại của cục cưng.

Tiểu Hắc "...\(\#`皿'\)..." thế yêu cầu kí chủ bỏ ngay cái tay đang kéo nát cái tai tôi ra. Sao cô vẫn có thể cười cợt như thế, trong khi đang kéo tai tôi suýt rơi thế này. Đồ kí chủ không có lương tâm, hỏng tôi kí chủ không đền được đâu. ..

Buổi sáng sớm nên vẫn còn chút hơi lạnh của sương ban đêm còn sót lại. Vân Di thoáng co người, bả vai vì cũng hơi run một chút. Cô vốn dĩ không thể ưa nổi cái lạnh nhưng chạy được một lúc thì người bắt đầu nóng lên trông thấy.

Phải công nhận rằng cái sân thể dục này to ngang ngửa cái sân vận động quốc gia, chạy một vòng đối với người bình thường chắc đã mệt rã rời chân tay rồi.

Ấy thế mà tất cả người lính ở đây đều coi đó là bình thường, thực hiện rất nghiêm túc, không có lời nào kêu than.

Xem chừng, Khương Mục thật sự đào tạo người cũng khá tốt đấy chứ nhỉ! Chưa kể quốc gia này rất coi trọng quân nhân hơn mấy thế giới cũ của cô. Điều kiện kinh tế lẫn vật chất đều là đồ tốt nhất...

Lại nói, vốn dĩ cơ thể này của chủ thể ít khi hoạt động một thứ gì đó lâu bền, nên cô vừa dạy độ khoảng ba mươi mấy vòng, liền thở không ra hơi, khó thở vô cùng. Nói gì thì nói bản thân chủ thể mới chỉ đi đánh đấm, chơi bời bên ngoài thôi, chứ chưa bao giờ có một chế độ như thế này bao giờ cả. Thành ra thân thể không chịu nổi.

" Kí chủ, thể trạng của cô không ổn. Cô mau xin nghỉ một chút đi ".

Tiểu Hắc từ đầu đến cuối vẫn bay lơ lửng trên đầu Vân Di, một mực quan sát cô tập luyện. Vì thế nó dễ dàng có thể nhận thấy thân thể Vân Di có dấu hiện bất thường. Tiểu Hắc vội vàng bay sát cạnh khuyên can cô, nó sợ Vân Di xảy ra chuyện không hay.

" Đừng lo, tôi vẫn chịu được " Vân Di lắc đầu nguây nguẩy, cô vẫn gắng gượng lao về phía trước. Ngực cô đã bắt đầu co thắt lại, tim đập loạn xạ, hơi thở có chút bất ổn.

Đậu xanh, nhất định qua đợt chạy bộ ngày hôm nay, cô sẽ chấn chỉnh lại sức khỏe đề kháng của thân thể này.

Nếu không chưa kịp công lược nam chính đã bị mấy bài tập khởi động này hại cho chết rồi.

Vân Di nghiến chặt răng, mồ hôi lạnh sớm đã toát ra, mặt cô tái mét. Vân Di lấy tay lau qua loa mấy giọt mồ hôi trên trán, mái tóc vì thế rối tung như tổ quạ, hai bên tóc mai dính chặt vào gương mặt đến khó chịu, chân bắt đầu đi không vững.

Vân Di vẫn mặc kệ, cô cố chạy thục mạng đến khi nghe rõ tiếng hô nghỉ của Khương Mục mới dừng lại.

Mắt vốn dĩ đã bị nhòe dần đi, ý thức của Vân Di dần mơ hồ, đầu óc choáng váng đến cực độ. Trước khi bị ngất đi, Vân Di chỉ kịp chửi thề một câu.

Mẹ kiếp, đến cuối cùng bà đấy vẫn không đấu tranh được sức của cái thân thể ngu ngốc này, thật cáu a~