Mau Xuyên Ký Chủ Hôm Nay Lại Hắc Hóa

Chương 9: Kiều Muội Muội Và Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên ( 9 )




Hắn rất hiếm khi dịu dàng, nhưng đổi lại bây giờ Tống Thiên giãy giụa như phát điên.

Khi đang vùng vẫy, đầu của Tống Thiên đập vào tủ đầu giường mà ngất đi.

Chết tiệt!

Mắng một tiếng, một chút hứng thú cũng không còn, hắn không thể không đứng dậy mặc lại quần áo, đưa Tống Thiên đến bệnh viện.

Cũng bởi vì cô hôn mê, đương nhiên tiệc đính hôn không thể cử hành một cách thuận lợi.

___________

Lạc Li tắm phao nước lạnh, quả nhiên đã đổ bệnh.

Cô sốt cao không lùi, thân thể phiếm hồng nhạt mơ hồ, mắt hạnh câu nhân lúc nào cũng ẩn ẩn tầng hơi nước mỏng, chọc cho người ta yêu mến.

"Cút ra ngoài, các người không phải..."

Nức nở, cô nằm trên giường, bàn tay nhỏ bé khẽ khua loạn, cự tuyết nữ hầu tới gần.

Lại nữa...

Đám người hầu vô cùng bất đắc dĩ...

Bởi vì thân thể tiểu thư không tốt, nằm viện lâu dài, sau khi xuất viện thì rất bài xích bệnh viện, cũng sợ nhất là uống thuốc, mỗi lần bị bệnh đều nhờ thiếu gia thay đổi phương thức hấp dẫn, cô mới có thể ngoan ngoãn uống thuốc.

"Tiểu thư, nếu không uống thuốc thì nhiệt độ cơ thể người sao mà hạ được..."

"Không uống là không uống... ô ô ô... Không phải các ngươi, cút hết ra ngoài, gọi Đại Bạch tới..."

Vùi mặt vào trong chăn, Lạc Li bắt đầu đùa nghịch ngang ngược.

Đại Bạch?!

Bạch thiếu gia?!

Đám nữ hầu cho rằng bản thân nghe nhầm rồi.

Lạc Li cứ một mực kêu rõ ràng từng lần, điều này như thức tỉnh các cô, không sai, người cô ấy gọi là Bạch Dục, không phải Giang Hoài!

Kỳ lạ, thường ngày tiểu thư thấy Bạch thiếu gia giống như chuột thấy mèo vậy, sao hôm nay lại đổi tính rồi?

Nghi hoặc thì cũng vẫn là nghi hoặc, nhưng sợ cô vì không uống thuốc mà bệnh tình càng nghiêm trọng hơn sẽ bị Giang gia trách phát, nữ hầu chạy chậm qua sát vách tìm người.

Không bao lâu, cửa phòng của Tô Lạc Li lại bị đẩy ra lần nữa.

Bạch Dục cất bước giống như quý nhân đi về phía cô, ôm cô vào trong ngực mình: "Nha đầu, lại giận dỗi nữa hả?"

Giọng nói trầm ấm nhu hòa, kết hợp với giọng nói người đàn ông, vô cùng chọc người, khiến Lạc Li hận không thể hành quyết anh ngay tại chỗ.

"Đại Bạch... khó chịu."

Dẩu miệng, Lạc Li cuộn tròn lại trong lồng ngực anh, làm nũng nói.

Giọng nói mềm mại đặc thù của thiếu nữ bởi vì sốt cao mà có chút khàn khàn, giống như đậu đỏ kem tươi bị nghiền nát thủ công ra, trong cái khàn khàn lại lộ ra tinh tế tỉ mỉ nhẹ nhàng.

Mà bây giờ Bạch Dục lại không có tâm trạng thưởng thức, tiểu gia hỏa trong ngực, nhiệt độ cơ thể cao đến mức cách lớp quần áo anh cũng có thể cảm nhận được.

Lông mày nhíu chặt, anh hơi cúi người, trán anh đặt lên trán cô.

Độ nóng nóng hổi, khiến lông mày anh càng nhìu chặt thêm.

Gương mặt của người đàn ông gần trong gang tấc, mắt phượng vừa sâu thẳm vừa kiều diễm.

"Đi bệnh viện."

Ôm cô công chúa lên, Bạch Dục đi xuống tầng.

"Không muốn... A Li không muốn đến bệnh viện! Xin anh mà Đại Bạch..."

Hai chữ bệnh viện khiến Lạc Li khẽ vùng vẫy, gương mặt nhỏ nhắn vốn còn đang đỏ rực trong nháy mắt đổi thành trắng bệch.

_______________________________