Mau Xuyên Ký Chủ Hôm Nay Lại Hắc Hóa

Chương 6: Kiều Muội Muội Và Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên ( 6 )




Sau khi uống xong nước trái cây, Lạc Li chợt nhìn về phía Lục Tinh Thần, "Hừ, Tinh Thần ca ca cũng phải uống , đều tại anh không có mắt gây rối, mới có thể khiến Hoài ca ca tức giận với A li!"

Lục Tinh Thần nở một nụ cười hèn hạ bỉ ổi, " Đúng đúng đúng, tiểu tổ tông, anh sai rồi, uống ba ly, hài lòng chưa?"

Lạc Li lúc này mới vui vẻ ra mặt, ân cần đưa ly rượu đã rót trước cho đối phương.

Sau khi Lục Tinh Thần uống rượu xong, vừa lúc Tống Tuyết mới đi ra khỏi toilet.

Kích động Lạc Li nhanh chóng bưng ly rượu và ly nước trái cây chạy đến ngồi xuống bên người, tinh nghịch nháy mắt mấy cái "Làm xong, Tuyết nhi tỷ tỷ!"

"Xin chúc mừng trước vì mộng tưởng của loli của chúng ta đã trở thành hiện thực."

Một nụ cười thâm thúy hiện lên khóe miệng, Tống Tuyết cầm lấy ly rượu, uống cạn ly rượu không một chút nghi ngờ.

Toàn người tiếp tục nói chuyện phiếm và chơi trò chơi.

Sau khi uống quá chén, Tống Thiên dựa vào trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh, Giang Hoài đã cởi áo khoác của mình đắp trên người cô.

Lạc Li lạnh lùng quan sát toàn bộ quá trình.

Đột nhiên, Tống Thiên đang ngủ say mở bừng mắt, sau đó hai trong mắt ngây thơ, không hiểu sao trở nên sâu thẳm và âm ngoan.

Tới, đây là Tống Thiên sau khi sống lại.

Khóe môi khẽ câu lên, Lạc Li khóe miệng nhếch lên một nụ cười sâu xa đầy ẩn ý.

"Em ở phòng 009 chờ anh, A Hoài ..."

Đến gần Giang Hoài, người đang âm thầm bảo vệ cô, Tống Thiên ở bên tai hắn thổi khí như lan, trong ánh mắt của Giang Hoài lộ ra kinh ngạc, lộ ra một cái ý cười câu nhân, thong thả ung dung đứng dậy và đi ra cửa.

Khi đi ngang qua bên người Tô Lạc Li, cô ấy ý nghĩ sâu xa liếc mắt nhìn cô thật sâu.

Chớp đôi mắt hạnh, Lạc Li vô tội nhìn lại cô.

Sự chế giễu chợt lóe lên trong mắt, Tống Thiên ngạo nghễ rời đi, ngu ngốc đến vậy, đáng đời bị Tống Tuyết và Lục Tinh Thần đem cô xem như súng mà sử dụng .

Sống lại một đời, cô sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương đến người của mình!

Hiện trường ngoại trừ Lạc Li và Giang Hoài, cũng không ai phát hiện ra cô ta rời đi.

Trong lòng ngứa ngáy, Tống Thiển rời đi không lâu sau Giang Hoài theo sau liền đứng lên, dự định đi tìm cô ở phòng số 009.

Nhưng hắn đã bị Lạc Li chắn lại nửa chừng.

"Hoài ca ca, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi!"

Không rõ vì lý do gì, cô đã lôi kéo Giang Hoài tham gia vào trò chơi của mọi người.

Trong người mơ mồ có chút xao động, nhưng cũng không rõ ràng lắm, Lục Tinh Thần vẫn tỉnh táo, Giang Hoài không muốn hắn nghi ngờ, cho nên chỉ có thể nhẫn nại tính tình đối phó mọi người chu toàn .

Mà Lạc Li, người đã thành công gài bẫy với anh ta, lại lặng lẽ rời đi, đi đến phòng nghỉ trước.

Đứng ở lối vào của phòng nghỉ ngơi số 600, cô hơi kiễng chân lên để di chuyển biển số, sau một vòng quay đẹp mắt, 600 đã trở thành 009.

[Muội tưởng ... ngươi rốt cuộc muốn làm gì? ! 】

"Tìm đường chết a, còn có thể làm gì?"

Lạc Li môi hồng khẽ nhếch lên, lười biếng nói.

Trên đường trở về phòng bao, gặp Tống Tuyết đã đi ý thức mơ hồ, người tốt làm tới cùng, cô đã dìu cô ta vào phòng nghỉ số 600.

Sau đó cũng không có trước tiên lên thang máy rời đi, mà là trốn ở phía sau cửa thoát hiểm.

Không lâu sau, cửa thang máy lần thứ hai mở ra, Giang Hoài long như lửa đốt lảo đảo bước ra rồi đi tới, sau khi xác nhận phòng 009, anh mở cửa ra bước vào.

Trò hay, chính thức bắt đầu!

Hứng thú liếm liếm môi, Lạc Li quay lại chỗ cũ, đi đến trước mặt Lục Tinh Thần kề tai anh nói nhỏ.

"Hoài ca ca và Tuyết Nhi tỷ tỷ hình như hồ uống say, một mực la hét tìm anh, chị ấy đang ở phòng 009, anh mau qua xem một chút đi."

Để cho cô hạ thuốc Tống Thiên, vốn chính là ý kiến của Lục Tinh Thần, nhưng bây giờ nghe cô nói như vậy, chỉ biết là sự thành.

"Không biết nha đầu kia lại làm cái gì chuyện xấu, được rồi, để anh đi xem. Lolita bé bỏng, em nhưng đừng nói cho người khác biết, làm cho người khác hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta thì không tốt."

Lạc Li ngoan ngoãn gật đầu, bĩu môi ngạo kiều nói: "A Li là một cục cưng ngoan, mới sẽ không khua môi múa mép."