Gì đây….
Chết tiệt, hình như có chuyện gì đó khủng khiếp đang xảy ra đó!
Bọn người buôn dưa chết lặng.
"Nếu không tin, có thể tự mình nhìn xem, có phải là dòng giống Giang gia các người không? Giấy trắng mực đen rành rành ra đấy."
Hoàng Mỹ Nghiên, trước khi đến đương nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, không ngốc đến nỗi để người khác làm khó mình, nhanh chóng lấy giấy xét nghiệm ra.
Một đứa trẻ bốn tháng tuổi có thể dùng nước ối xét nghiệm gen di truyền.
"Anh à, em biết mình có thân thế không tốt. Từ khi lấy anh, em luôn im lặng vì sợ mọi người chỉ trích, chê cười. Nhưng hôm nay, em phải đứng lên đấu tranh. Tuyết Nhi mang thai, lại là thai đôi. Con bé vì hai đứa nhỏ này đã phải chịu đựng rất nhiều. Nó vẫn còn trẻ như vậy, nếu sảy mất đứa nhỏ, rất có thể sau này khó lòng sinh con được, anh có đồng ý không? Cuộc sống con bé bị hủy hoại thành ra thế này đây! ”
Vì Tống Luân đã tỏ rõ thái độ của mình, Hoàng Mỹ Nghiên đương nhiên mồi chút lửa cho anh ta bùng nổ.
Ngay cả khi Giang Hoài không yêu Tuyết Nhi, chỉ cần đồng ý kết hôn, Tuyết Nhi sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc cả đời này. Cho nên, bà phải tranh cho bằng được tấm vé này!
Một đứa trẻ không rõ cha, và một song thai.
Có ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra.
"Tôi sẽ không kết hôn với cô ấy. Cô ấy đang mang thai, được, tôi có thể nuôi đứa trẻ. Thể đã là từ bi lắm rồi."
Giang Hoài nắm chặt tay Tống Thiên, nói rõ.
"Tưởng tôi để hai người yên sao. Tống Thiên, cô đã kết hôn với Lục Tinh Thần tôi rồi!"
Lục Tinh Thần phẫn nộ lên tiếng.
Đôi vợ chồng già họ Giang kia nhìn mà xấu hổ, muốn tìm cái lỗ chui vào cũng không ra. Thật trơ trẽn mà ... sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ!
Con khốn này khi trước cướp đi Lục Tinh Thần của cô, giờ lại đến A Hoài, không lẽ cô phải khoanh tay ngồi yên trơ mắt nhìn nó cướp hết mọi thứ của mình sao!
“Bố, con muốn A Hoài!”
Tống Tuyết rưng rưng nhìn Tống Luân.
Hai đứa trẻ đó* tuyệt đối không thể tồn tại. Đầu tiên phải ổn định tình hình trước, sau đó sẽ tính cách đuổi hai đứa con hoang ấy đi!
*Ý của Tống papa là Tống Thiên và baby của chị í á.
Con của Giang Hoài chỉ có thể là do cô sinh ra!
"Thôi đi, cô nói mà không thấy ngượng sao. Cô cho rằng đứa trẻ đó là con của Giang Hoài thì cô có thể kết hôn với Giang Hoài sao? Cô tưởng cô muốn thì Giang gia ủng hộ sao?"
Tống Luân nhìn Giang Hoài chế giễu, ánh mắt như thiêu như đốt.
Nuôi cái rắm ấy! Ta không dư hơi nuôi lũ con hoang các người!
Giang Hoài sắc mặt u ám, giữ thái độ cương quyết.
Đúng là, kiểu này chẳng chê vào đâu được, có đam mê làm bố cũng phải xin hàng.
“Bố!”
Tống Thiên hốt hoảng lùi một bước, không dám tin những gì đang diễn ra.
"Tiệc đính hôn này xem như hủy. Tinh Thần vẫn yêu cô lắm mà, sau này cứ sống với hắn. Về phần Giang Hoài, Tuyết Nhi của tôi, cậu nhất định phải giải thích đường hoàng, nếu không Tống gia tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Tống Luân một hơi định đoạt cho từng người.
Tống Thiên choáng váng trước lời lẽ cứng rắn ấy, chùn bước.
Hey, sắp đến giờ lên sân khấu rồi ...
Lạc Li phấn khích liếm môi, kéo áo ngay ngắn, điều chỉnh cảm xúc. Buôn dưa nãy giờ cũng đủ rồi, đến lúc chiến thôi.
Sau một hồi chuẩn bị, cô đột ngột đứng lên.
Hành động bất ngờ ấy khiến mọi ánh mắt đều tập trung vào cô.
Trời đất như sụp đổ, đôi mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm vào Tống Tuyết.
"Vậy ... đứa bé ... là con của Giang Hoài sao? Bạn trai…. mà chị nói ... là anh ta sao!?"