Giang Hoài thích tóc dài nên Tô Lạc Li không nỡ cắt, hôm nay cô chủ động đi cắt, đừng nói là thật sự từ bỏ đấy chứ?
"Thật tình cờ, chị Tuyết, cũng không có gì, chỉ là muốn đổi kiểu tóc, đổi tâm trạng luôn."
Lạc Li nhìn Tống Tuyết cười gượng, ra vẻ không có chuyện gì.
"Em cứ thế từ bỏ như vậy sao? Sao lại... Em thích Giang Hoài nhiều năm như vậy, chị còn thấy không đáng thay em!"
Tống Tuyết tức giận nói, nhưng trong lòng lại thầm lo lắng, không có pháo hôi Tô Lạc Li này, làm sao cô ta tách Tống Thiên và Giang Hoài ra.
"Nếu không thì... Em có thể làm gì? Chắc chị Tuyết không quên, em đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang từ lâu rồi, hơn nữa, bọn họ còn định đính hôn..."
Lạc Li đỏ mắt, ánh mắt có vẻ cô đơn.
Cái gì?!
Lời của cô, hoàn toàn đẩy Tống Tuyết xuống vực sâu thăm thẳm.
Cô ta và Tống Thiên là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ của cô ta tiếp rượu, trong một lần Tống Luân say rượu mà phát sinh quan hệ với bà.
Mọi chuyện vỡ lở, Tống Luân và mẹ Tống Thiên ly hôn, bởi vì trách nhiệm, Tống Luân phải cưới mẹ cô ta.
Bởi vì thân phận đê tiện, mẹ con cô ta sống ở nhà họ Tống chẳng tốt đẹp gì cho cam, thậm chí phải dùng từ cẩn trọng để có thể hình dung.
Tống Luân yêu thương Tống Thiên, còn đối với cô ta chỉ là trách nhiệm.
Vì vậy, cô ta hận Tống Thiên, muốn cướp hết tất cả mọi thứ.
Căn bản cô ta cũng không thích Lục Tinh Thần, nhưng vẫn quyết định hợp tác cùng hắn, bởi vì hắn hứa nếu thành công có được Tống thị sẽ cưới cô ta làm vợ, hơn nữa còn cho cô ta cổ phần công ty cả đời không lo ăn mặc.
Lục Tinh Thần chính là tên cặn bã, ngoại trừ toàn lũy đả (*), ăn đậu hũ trên người cô ta cũng không có gì khác hơn.
(*) Toàn lũy đả (nguyên văn 全垒打) hay còn gọi là Home Run dùng để chỉ một cú đánh bóng xa đến độ người đánh quả bóng có đủ thì giờ chạy quanh các gôn để trở về chỗ cũ và thắng điểm trong môn bóng chày. Thành ngữ này cũng được dùng để chỉ một thành công mỹ mãn, theo mình nghĩ ở đây là chuyện ấy ấy.
Bây giờ cô ta đã mất tất cả, Tống Thiên lại vứt bỏ Lục Tinh Thần chuyển qua ôm ấp Giang Hoài.
Cô ta bị tiện nhân Tống Thiên này đùa bỡn!
Điều này khiến Tống Tuyết tức giận đến phát điên.
Dựa vào đâu chứ!
Giang Hoài có cưới vợ, cũng phải là cưới cô ta!
Lần đầu tiên của cô ta đã dành cho hắn rồi!
Chết tiệt...
"Ọe..."
Lồng ngực tức đến khó thở, cảm giác buồn nôn lại kéo tới, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn kia trắng bệch, Tống Tuyết che miệng chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Lạc Li cười như không cười, rời mắt, lẳng lặng thưởng thức gương mặt thịnh thế trong gương.
Mái tóc vốn dài đến thắt lưng, bị cắt đi theo yêu cầu của cô, tóc mái hơi mỏng phối với kiểu tóc nhật bản đang thịnh hành (**) (Kiểu tóc tài mèo anime moe moe các thứ đó), khuôn mặt ngây thơ nay lại càng thêm thuần khiết trong sáng, như một cô búp bê xinh đẹp.
(**) Nguyên văn là công chủ thiết ( 公主切) nhưng mình thấy nên để là kiểu tóc nhật bản cho mọi người dễ hình dung.
Đổi kiểu tóc, tâm trạng cũng tốt lên vài phần.
Mà tâm trạng đã tốt rồi, ý nghĩ tìm đường chết của cô lại nhen nhóm thêm vài phần...
Sau khi nói cảm ơn với nhà tạo mẫu tóc, Lạc Li chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.
Vì quá vội, Tống Tuyết thậm chí còn chưa kịp đóng cửa, vật vã ngồi ở bồn cầu ra sức nôn ói.
Tình trạng này đã kéo dài khá lâu, uống thuốc dạ dày cũng không khá lên, với cả tâm trạng không tốt nên cũng chẳng muốn đi bệnh viện.
Hôm nay nôn càng dữ dội hơn, e rằng thật sự phải vào viện.
Nếu là bệnh nan y thì phải làm sao!
"Chị Tuyết Nhi, chị không sao chứ?"
Lạc Li ân cần đi vào, ôn nhu đỡ Tống Tuyết đứng dậy.
Hai người rời nhà vệ sinh, cô nhờ một em nhân viên cửa tiệm mang một ly nước ấm cho Tống Tuyết súc miệng.
"Không sao..."
Sắc mặt nhợt nhạt đến không thể tưởng tượng nổi, Tống Tuyết ngồi đờ trên ghế salon.
"Bị bệnh sao? Sao chị lại nôn ghê vậy..."
"Chắc viêm dạ dày, đã hơn hai tuần rồi, chị chẳng ăn được gì cả, nhìn thấy đồ tanh thì không nói làm gì, còn buồn ngủ! Lát nữa em có thời gian không, cùng chị đến bệnh viện."
Tống Tuyết thả lỏng trước sự chu đáo của Lạc Li, hỏi.