"Huhuhu... nên làm gì đây... Đại Bạch... Hoài ca ca không quan tâm em nữa... Anh ấy muốn đuổi em khỏi Giang gia... A Li lại thành cô nhi không có nhà để về... A Li không muốn làm cô nhi..."
Lạc Li vùi vào lồng ngực của anh khóc đến thương tâm, vô cùng bi ai và tuyệt vọng như vậy, nước mắt như hồng thủy tràn bờ đê cứ trút xuống không dứt.
Nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười si hán, thỏa thích hưởng thụ xúc cảm trên da thịt anh.
438, 【 ... 】
Lại diễn!
"Đồ ngốc... Em còn có anh... Anh ta không cần em, anh cần em, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là người nhà của em, đừng khóc, nghe lời... Nha đầu..."
Giọng nói khàn khàn bất lực đầy tuyệt vọng của cô như thúc vào trái tim Bạch Dục, tay vỗ nhè nhẹ lên gáy cổ cô từng cái, run rẩy.
"Thật sao? Đại Bạch sẽ vĩnh viễn không phản bội A Li, vĩnh viễn chỉ nhìn A Li chứ?"
Hai mắt Lạc Li đẫm lệ ngước lên, thận trọng hỏi.
【Hừ, rõ ràng nhân vật phản diện BOSS muốn làm người nhà của ngươi, đừng có lén lút đổi khái niệm nha muội! 】
438 không nhịn được!
Không biết vì sao hai vị nhân vật chính đây coi nó như không tồn tại.
"Đồ ngốc, đã có lúc nào anh lừa gạt em chưa."
Bạch Dục dịu dàng lau nước nơi khóe mắt cô, giọng nói đầy cưng chiều và ôn nhu.
"Cảm ơn anh... Đại Bạch..."
Lạc Li lại tựa vào ngực anh khóc.
Trái tim, trĩu nặng.
Bạch Dục biết rõ, từ nay về sau, anh có nhiều trách nhiệm hơn.
Mà cô bất an vô cùng thốt ra những lời đó khiến anh có chút nghi hoặc.
Nha đầu này với Giang Hoài... thật sự là yêu sao?
Có lẽ, từ đầu đến cuối, thứ cô muốn chỉ là một mái nhà ấm áp mà thôi...
Có cái rắm, cô ta chỉ muốn ăn đậu hũ của ngươi thôi!
438 biết rõ chân tướng cười khểnh.
Chỉ số thông minh của nhân vật phản diện BOSS không cao lắm, xem xét hoàn thành OVER!
Trên nền đất lạnh, lo lắng cô lại sinh bệnh, Bạch Dục ôm Lạc Li quay về giường, rút khăn tay ra lau nước mũi cho cô.
"Xì!"
Lạc Li xì một tiếng ra một đống nước mũi.
Nhưng anh lại không có chút gì là ghét bỏ, ném khăn vào túi rác, rồi lại rút khăn mới lau nước mắt cho cô.
"Đau không?"
Lạc Li nhìn thấy anh có chỗ dấu răng rướm máu, thận trọng xoa miệng vết thương.
"Không đau."
Bạch Dục lắc đầu, ánh mắt ngập tràn cưng chiều.
"Nói dối... Thật xin lỗi... Đại Bạch... Em không nên trút giận lên người anh..."
Lạc Li nhún mũi, nước mắt chực trào, nói xin lỗi.
Bạch Dục vừa chuẩn bị nói gì đó, cô bỗng nhiên cúi đầu, đôi môi hồng phấn phủ lên miệng vết thương anh liếm láp.
Cơ thể anh tê rần, mồ hôi tuôn trên trán.
"Thổi phù là hết đau, A Li thổi phù phù cho anh..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, không chút khinh nhờn, Lạc Li lùi ra một chút, miệng nhỏ bắt đầu thổi lên miệng vết thương.
Hơi thở nhẹ như chiếc lông vũ đang phảng phất qua cổ anh, cả người Bạch Dục căng cứng.
"Được rồi.... Anh không sao..."
Bạch Dục hơi đẩy cô ra, điều chỉnh nhịp thở, giọng nói khàn khàn.
Sợ nhỡ cô tiếp tục, anh sẽ làm ra những chuyện không thể vãn hồi.
"Sao có thể không có chuyện gì, chảy máu rồi..."
Lạc Li bĩu môi, tỏ vẻ còn muốn hôn lên nữa.
Tim Bạch Dục run lên, nhanh chóng lui về sau một bước, trốn tránh dưới ánh mắt khó hiểu của cô.
"Thật xin lỗi, anh đi vệ sinh!"
Phút chốc, mặt Lạc Li đổi ra âm trầm.
Bầu không khí tốt như vậy, sao anh lại dám bỏ trốn?!
Trốn vào phòng tắm là ý gì?!
Cảm thấy cô còn không bằng năm ngón tay nữa sao?!
【Hahaha... Muội à, ngươi chắc chắn nhân vật phản diện BOSS yêu thầm ngươi? 】
438 cười lớn thành tiếng.
"Cút!"
Lạc Li lấy chăn phủ đầu mình, lần đầu nếm thử cảm giác thông đồng thất bại, vẻ mặt u ám.