Bạch Dục vừa tắm rửa xong bước ra, lông mày nhíu lại đi về phía cô đang nằm trên giường, bàn tay ấm áp phủ lên trán cô, dù lòng đau như cắt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng trầm ấm trấn an.
"Đừng sợ... Nha đầu... Mọi chuyện đã qua rồi..."
Nhưng bây giờ, dù anh trấn an cũng không có tác dụng gì.
Giống như đang mơ thấy chuyện gì đó rất đáng sợ, cơ thể Lạc Li có chút run nhẹ, một giây sau bỗng nhiên trợn mắt ngồi bật dậy.
Cô mơ hồ thấy một thân ảnh, không chút nghĩ ngợi sa vào lòng Bạch Dục.
"Thực xin lỗi... Hoài ca ca... Đừng đuổi em đi... Xin anh..."
Nước mắt bỏng rát rơi xuống xương quai xanh Bạch Dục, giống như axit sunfuric chạm vào da, rồi lan đến xương cốt, chỉ khiến toàn thân anh đau đớn khó chịu.
"Nhìn rõ lại, anh là ai!"
So với thân thì tâm lại càng đau hơn, giống như anh là một cục đất bị cô giày vò chà đạp, thân thể căng chặt thành một đường thẳng.
Bạch Dục nắm chặt bả vai Lạc Li buộc cô ngẩng lên nhìn anh, vẻ hận rèn sắt không thành thép, bất đắc dĩ nghiến răng cất lời.
"Đại, Đại Bạch?!"
Hai con ngươi trống rỗng dần hoàn hồn lại, mắt còn ẩm ướt, Lạc Li bỗng nghĩ đến cái gì đó liền đẩy anh ra, lảo đảo bước khỏi phòng.
Vì hôn mê quá lâu, toàn thân bủn rủn vô lực, chỉ một giây sau cô đã ngã trên đất.
"Không biết... Hoài ca ca không cần A Li nữa... A Li muốn tìm anh ấy..."
Khóc nức nở. Rõ ràng cô chẳng còn chút sức lực nào nữa, nhưng vẫn muốn đi tìm kẻ bạc tình Giang Hoài.
Sự liều lĩnh của cô khiến trái tim Bạch Dục nhức nhói không yên, như bị dội axit sunfuric lên vậy.
Mắt lóe cơn thịnh nộ khôn lường, đồng tử không ngừng co lại, trán nổi gân xanh, có thể nghe thấu lòng anh như có một sợi dây cung bị kéo căng đến đứt cái phựt.
Hàn khí phừng phừng phía sau, Lạc Li còn chưa kịp phản ứng, đã bị Bạch Dục túm lấy, giọng nói khàn khàn xen lẫn rên rỉ nghẹn ngào.
"Tô Lạc Li, em vẫn không rõ sao, Giang Hoài không cần em nữa rồi!"
"Anh nói bậy, Hoài ca ca không bao giờ không muốn A Li! Tên bại hoại, không cho anh nói bậy huhuhu..."
Lạc Li bị kích phát điên đánh Bạch Dục, tựa con thú bị thương, chống đối thiện ý của mọi người.
"Tỉnh lại, Tô Lạc Li, từ trước tới giờ Giang Hoài chưa từng cần em, người hắn yêu từ đầu đến cuối chỉ có Tống Thiên! Lúc em quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin hắn đừng vứt bỏ em, em biết rất rõ cho dù em có chạy đến Giang gia, hắn cũng không gặp em, vì sao còn giẫm đạp lên bản thân như vậy! Không thích, chính là không thích, cho dù em có trả giá nhiều hơn nữa, hắn cũng không bao giờ thích em, đạo lý này, em phải là biết rõ hơn bất kỳ ai khác!"
Giống như anh, cho dù có làm nhiều thứ vì cô hơn đi nữa, cô cũng không bao giờ quay đầu liếc nhìn anh dù chỉ một cái...
Mắt đỏ ngầu, Bạch Dục gừ nhẹ, giọng nói chất chứa tuyệt vọng cùng đau đớn.
Thật hận...
Hận cô lừa mình dối người, cô biết rõ Giang Hoài không thích mình nhưng vẫn như thiêu thân liều lĩnh lao đầu vào lửa.
Càng hận bản thân, biết rõ cô không thích anh, nhưng vẫn cứ là không bỏ được cô.
Cô bị coi thường.
Chẳng lẽ anh không.
Như vậy vẫn chưa phải thống khổ tận cùng, mới chỉ là khởi đầu mà thôi...
"Anh nói dối, anh nói dối... Hoài ca ca không thể không quan tâm em..."
Giọng khàn khàn, tiếng khóc tràn ngập sự tuyệt vọng, Lạc Li cắn lên yết hầu Bạch Dục, dường như phải làm anh bị thương mới có thể san sẻ đau đớn trong lòng.
Vì sao lại không muốn chấp nhận sự thật...
Bạch Dục tuyệt vọng nhắm mắt lại, chán nản ngã ngồi trên đất, tùy ý để cô trút giận.