Mau Xuyên: Khách Vãng Lai.

Mau Xuyên: Khách Vãng Lai - Chương 31: Tg2 Mạt Thế Pháp Luật Sư 6




“Mấy người thế này làm khó tôi lắm nha!”

Từ dưới đất cát khô vàng đột nhiên rung động, những người khác cũng cảm nhận được.

Trong đầu của cô, hệ thống 002 lại bắt đầu nhảy nhót, thậm chí nếu nó có chân thân, chắc chắn sẽ hóa thân thành một fan cuồng chính hiệu của Tôn Tuyền.

“Cô, cô là ai?” Thành Huy lập tức lùi lại vài bước, kinh hãi nhìn cô gái trước mặt, hắn không thể nhìn thấu cảnh giới của cô ta, thậm chí hắn không dám đối mặt với ánh mắt sắc lẹm của cô ta nữa.

Thế giới bao giờ đã xuất hiện một người kinh khủng như thế này?

“Là ai không quan trọng, quan trọng là các ngươi sắp vấp phải lao ngục tai ương!”

“Nực người!”

“Vô tri!”

Nói xong, đối diện năm người xông lên, bốn người lính lập tức lo lắng nhìn Tôn Tuyền, nhưng Tôn Tuyền lại xem như không có việc gì mà nhàn nhã bước đến.

Mặt đất rung lắc càng mạnh, đất cát đột nhiên nổ tung, từ dưới đất hình thành những cột băng phun thẳng lên trời, bao bọc lấy năm người Thành Huy ở trung tâm, hình thành một nhà lao vững chắc kiên cố.

“Tôi đã nói sẽ có lao ngục tai ương mà, không nghe cơ!”

Tôn Tuyền xoay người, vỗ vỗ đất cát trên áo, trả lại một người lính chai nước lúc nãy. Qua tìm hiểu thì được biết, bốn người đã bôn ba hơn một tháng nay rồi, mọi người đều mệt lả vì đi không có mục đích thế này. Người lính dẫn đầu tên là Canh Lâm, còn ba người kia là cấp dưới của anh ta.

“Vậy tại sao các ngươi không tìm một cái căn cứ để nương nhờ?”

Tôn Tuyền hỏi ra nghi ngờ của mình, bốn người nhìn sau sau đó lắc đầu thở dài. Canh Lâm do dự một chút, rồi mới nói.

“Nếu như tùy tiện đầu nhập vào một căn cứ, thì tất nhiên phải tuân theo quy tắc của căn cứ đó. Mà những căn cứ bây giờ người lãnh đạo đều muốn khống chế hết thảy, mạnh được yếu thua. Chúng tôi có thể thể tồn tại, nhưng mất đi chúng tôi, họ thì phải làm sao?”

Canh Lâm ngước nhìn về phía những người dân bình thường đang ngồi nghỉ ngơi kia, trên gương mặt lấm lem bùn đất của họ thỉnh thoảng ánh lên chút tươi cười rạng rỡ.

Tôn Tuyền cũng bất giác nhìn theo, lần đầu tiên, cô có cảm giác khâm phục như vậy. Tuy thế giới này có những điều bất công, nhưng ít nhất những điều thiện lương nhỏ nhoi vẫn còn.

Thứ họ mong muốn, chẳng phải là tiền tài hay vật chất, mà chỉ là những thứ đơn giản.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của những đứa trẻ hồn nhiên không hề biết thế giới này đang thay đổi dần kia, cô khẽ mỉm cười, nhìn về phía bốn người họ.

Tôn Tuyền đưa năm người Thành Huy về căn cứ trước, sau đó tùy tiện giao cho Thương Mai. Xử lý những chuyện thế này, Thương Mai đã quen thuộc cả rồi. Cô bé cứ như vậy, theo trình tự mà làm thôi. Tống vào tù, sau đó phát đồng phục và tiến hành cải tạo.

“Em sắp xếp nhé, sắp tới căn cứ chúng ta sẽ có thêm người rồi!”

“Vâng ạ, nhưng mà chị...chuyện phòng ở thì không có vấn đề gì, nhưng dạo này căn cứ chúng ta có chút phiền toái!”

Tôn Tuyền gác chân lên ghế, một tay chống đầu, việc sắp xếp chuyện phòng ở cho đoàn người kia đã ổn thỏa, nhưng phiền phức vẫn là kéo đến. Một tháng sau khi dịch bệnh bạo phát, trời đã không đổ mưa.

Vấn đề nguồn nước lâm vào tình trạng khan hiếm vô cùng.

[Bông hoa nhỏ: Khó thấy chủ bá sầu não nha.

Cơ giáp khổng lồ: Hôm nay chủ bá không học Luật nữa à? Nhìn buồn rầu vậy!

Ân Tú: Chủ bá là đang sầu não về vấn đề nước trên hành tinh của chủ bá.

Cộng độ xuân tiêu: Nước? loại dung dịch này trên thế giới chúng ta không phải là không dùng đến rồi sao?

Anh Lanh: Đúng vậy, tại sao người thế giới kia lại phiền não vì dung dịch này chứ?

Học sinh sinh học: Theo bảng nghiên cứu về thế giới đó, trong cơ thể của họ có 70% là nước!

Hoa nhài cắm bãi phân trâu: Trời!

Diêm vương: hay chúng ta tặng cho chủ bá chút nước đi!]

Lúc này, ở trong phòng phát sóng trực tiếp đang thảo luận về vấn đề nước, 002 đọc từng bình luận cho cô nghe. Tôn Tuyền đôi mắt lập tức sang lên, hành tinh Sakura nước đã không dùng đến, trở thành một loại phế thải ư? Quá tốt, cô ngồi thẳng người dậy, bảo 002 mở ra giao diện đối thoại trực tiếp.

“Chào mọi người, tôi là Tôn Tuyền, đây là lần đầu tiên tôi cùng các bạn đối thoại trực tiếp trên phát sóng trực tiếp!”

[ Ân Tú: Aaaaaa chú bá cuối cùng cũng mở ra đối thoại trực tiếp rồi!

Diêm Vương: Chào chủ bá!

Học sinh sinh học: Chủ bá thật soái, xinh đẹp hahaha.

...]

Tôn Tuyền lặng lẽ nhìn trong phòng phát sóng trực tiếp nhảy lên tới hàng triệu người xem, liền có chút mơ hồ, phòng phát sóng trực tiếp của cô bao giờ lại có nhiều người xem tới như vậy chứ?

002 kiêu ngạo nhảy nhót, nó đang lảm nhảm trong đầu Tôn Tuyền.

“Tôi nghe nói ở hành tinh của mọi người nước đã trở thành dùng dịch không cần thiết phải không? Vậy mọi người đã làm gì với nó thế?”

Trong phòng phát sóng rất nhiều câu trả lời bay lên, nhưng Tôn Tuyền lại chú ý câu trả lời của một người có tên acc là “ Ân Tú”.

[ Ân Tú: Được cục quản lý phế thải lưu trữ, giờ nó vẫn để như vậy, nghe nói cục cũng muốn xử lý, nhưng mà lại không tìm ra cách nào có thể xử lý hết lượng nước khổng lồ ấy!]