Mau Xuyên: Khách Vãng Lai.

Mau Xuyên: Khách Vãng Lai - Chương 30: Tg2 Mạt Thế Pháp Luật Sư 5




Cứ như vậy mà yên bình sau 1 tháng, nơi đây được Tôn Tuyền đặt lại tên theo tên cũ mà cô tìm thấy.

Dần dần đã có những tốp người đầu tiên đến nương nhờ, Tôn Tuyền cũng thoải mái cho họ ở lại đây, chỉ là vấn đề nhân lực lại một lần nữa thiếu trầm trọng.

Thương Mai trở thành một trong những trợ thủ của Tôn Tuyền, cô bé sau khi được Tôn Tuyền cứu đã bám theo Tôn Tuyền tới đây.

“Chị Tôn Tuyền, phát hiện cách đây 3 km có gần 5 chiếc xe tải hướng tới đây!”

“Thật sao?”

Tôn Tuyền nhảy từ trên mỏm đá xuống, đúng là buồn ngủ có người đưa gối mà nằm.

Thương Mai hắc hắc mặt, cô bé lẽo đẽo đi theo sau Tôn Tuyền, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cánh đồng sau đã được chăm bón cẩn thận.

Giữa vườn rau là ba tên côn đồ mà mấy hôm trước Tôn Tuyền đã đánh bại và túm về. Trên người chúng đều mặc đồng phục kẻ sọc, giống như đang ở trong tù thực thụ.

Quy mô của nơi này đã lớn hơn, đồng tâm hiệp lực của những người ở đây, ai ai cũng tìm được việc làm cả, kỹ sư nông nghiệp, thợ xây, những người dị năng cũng có số phận chẳng khác gì mấy người bình thường.

“Cũng là chuyện tốt, hiện giờ căn cứ đang thiếu nhân lực, hơn nữa, cũng cần phải mở rộng căn cứ chứ! Hiện giờ tuy rằng nơi này đã thanh lý hết zombie, nhưng biết đâu một ngày nào đó chúng lại quay lại, thì cũng không tốt lắm!”

“Chị định chiêu hàng những người đó?”

“Phải xem bọn họ có đáng chiêu hàng hay không!”

Nói xong Tôn Tuyền cười hì hì, còn Thương Mai đã biết, chắc Tôn Tuyền lại có ý nghĩ kỳ quái nào rồi. Thế là cô im bặt, chờ xem liệu Tôn Tuyền muốn làm gì.

“002...có thể làm ta xuất hiện ở nơi gần đoàn người đó không?”

“Ký chủ, cuối cùng cô còn nhớ đến hệ thống này!”

Giọng của 002 vô cùng kích động, nháy mắt Tôn Tuyền có chút mơ hồ, sao có vẻ nghe như không đáng tin vậy ta. Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả đang quan sát cũng cười phá lên, trên đó một mảnh thảo luận nhộn nhịp.

[ Ân Tú: Hệ thống sắp trầm cảm rồi hhahahaha!

Anh Lanh: Còn không phải chủ bá quá vạn năng rồi!

Ta yêu con cá mập của ta: Hình như đã 1 tháng kể từ xem phát sóng, ta không nhìn thấy chủ bá gọi hệ thống!

Bông hoa xinh đẹp bị trơ trụi: Chủ bá và hệ thống này thật hài hước!

Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu: Muốn xem chủ bá học Luật! Muốn xem chủ bá học Luật! Muốn xem chủ bá học Luật!

Ân Tu + Anh Lanh: Lầu trên +1]

Nhìn thấy màn thảo luận trên, hệ thống càng ủy khuất, nó nhất định phải trở thành một hệ thống có ích, thế là cho dù mang hàng cấm ra nó cũng phải giúp đỡ ký chủ của nó.

“Ở đây có một phiên bản cánh cửa thần kỳ của Doraemon, cho dù không đi được các thế giới khác, những vẫn có thể dịch chuyển tức thời qua chỗ khác!”

Trong nháy mắt, Tôn Tuyền đã xuất hiện ở nơi cách đoàn xe không xa, cô lăn mình xuống đất vài vòng, bôi một chút cát lên mặt, thay chiếc áo da bằng chiếc áo rách rưới.

Chuẩn bị xong mọi thứ, cô hô hoán tiến thẳng đến chỗ của đoàn xe.

“Cứu! cứu tôi với! Xin hãy giúp tôi!”

Từ phía xa, chỉ thấy những người đang quây quần đột nhiên đứng dậy, giương súng về phía Tôn Tuyền. Tôn Tuyền làm như sợ hãi giơ hai tay lên trên đầu, không dám tiến thêm một bước.

002 trợn mắt há mồm nhìn tất cả mọi chuyện mà Tôn Tuyền làm, cuối cùng nó than vãn.

“Ký chủ! Cô không đi làm diễn viên, đúng là phí phạm của trời!”

Thực ra thì ta đã làm diễn viên mà, tuổi của ta qua từng thế giới thực chất còn lớn hơn mi đấy. Những những lời này tất nhiên không thể nói ra rồi.

“Tôi, tôi không phải người xấu, cứu ...tôi với!”

Một người đàn ông cầm súng, hắn ta trên người mặc quân phục đã cũ kỹ, trên vai là cái balo đã sờn màu. Ánh mắt của hắn sắc như sao quan sát Tôn Tuyền một lượt, sau đó hướng về đồng đội ra hiệu không sao.

Tôn Tuyền được đưa đến trung tâm cô quét mắt nhìn những người ở đây, tuy rằng lấm lem bùn đất, nhưng xem ra vẫn có chút tinh thần. Khi cô ngồi xuống, có người còn thân thiện cười với cô nữa, thậm chí có một bà thím, đưa một chút nước cho cô uống.

Giữa thời loạn lạc vì dịch bệnh thế này, tình người vẫn còn, đúng là khiến Tôn Tuyền có chút kinh ngạc.

“Cũng không biết, chúng ta có thể thoát khỏi người của căn cứ đó không?”

“Đúng vậy, chúng ta đã chạy trốn hơn nửa tháng nay rồi!”

“Các cậu lính ấy đã bảo vệ chúng ta một tháng!”

Tôn Tuyền cố gắng chắt lọc những thông tin mà cô đã nghe được, kết quả tổng kết như sau. Đoàn người này lấy những binh lính kia làm đầu, những binh lính này bảo vệ họ từ khi trận đại hồng thủy đi qua và dịch bệnh xảy ra. Có thể đây là đoàn người còn sót lại được nhà nước bảo vệ, mặc dù chính quyền của các nước trên thế giới không còn nữa.

Và bây giờ họ đang bị căn cứ nào đấy đuổi cùng giết tuyệt.

[Chủ hệ thống JSS: Cách đây 2km có một nguồn năng lượng cuồng bạo, dường như được tạo ra bởi con người!

Chủ hệ thống JSS: Đánh giá sơ bộ, dường như có 5 người.

Chủ hệ thống JSS: Theo hệ thống đánh giá, Thiết Chế Viên có thể một mình đối phó bọn họ.

Chủ hệ thống JSS: Dường như chúng muốn hướng đến căn cứ của cô!]

Vừa nhận được thông báo từ chủ hệ thống, tiếng giông bão đã truyền đến, nhóm người kia lập tức tái mặt. Những người dân xung quanh xe đều lần lượt vào trong xe trú ẩn.

Gió lớn thổi tung chiếc khăn quàng trên tóc của Tôn Tuyền, cô ngược gió nhìn về phía 4 người lính đang cầm súng lên, đứng trước những đoàn xe để bảo vệ cho dân thường, Tôn Tuyền dường như nhìn thấy được, sự nhiệt huyết và hy sinh trong họ, cho dù bây giờ nhà nước không còn tồn tại, nhưng khi đã là người lính, thì sẵn sàng hy sinh để bảo vệ những người còn sống sót.

Có một người phát hiện cô vẫn chưa lên xe, bèn quay lại bên này, gương mặt của hắn nghiêm túc, ánh mắt giống như muốn hỏi tại sao cô vẫn chưa tìm chỗ trốn đi. Tôn Tuyền gượng cười, hô lớn.

“Anh tên là gì?”

Nhưng do gió quá lớn, hắn ta lắc đầu tỏ vẻ không biết cô đang nói gì. Tôn Tuyền dựa vào thành xe, nhìn cơn giông từ trên bầu trời hạ xuống, từ trong cơn giông bước ra 5 người ăn mặc quái dị.

“Đại ca, nơi này có con mồi béo bở, tạm thời giải quyết họ, rồi đến căn cứ sau?”

“Đúng đấy, chúng ta lâu rồi không có vật tư rồi!”

“Hahaha!”

Tiếng cười nham hiểm vang lên, những người lính sắc mặt nghiêm trọng dựa lưng lại với nhau, giống như họ đã làm mỗi lần tác chiến.

Tôn Tuyền thở dài một hơi, khoanh tay đứng nhìn. Cơ sở để định tội là dựa vào hành vi của tội phạm, tội phạm phải thực hiện hành vi thì mới có thể định tội được, cho nên cô phải để cho bọn họ đánh nhau, thì mới có thể ra tay được!

Cô rất hiền hòa đó!

Tôn Tuyền khoanh tay, nhìn trong bảng phát sóng trực tiếp có người hỏi cô, thậm chí có người bảo cô đi giúp đỡ. Cô cau mày một chút, sau đó nhìn bên cuộc chiến bên kia, do dự nói.

“Nếu đi bây giờ thì sẽ không buộc tội được chúng nữa, nếu muốn buộc tội nặng hơn, phải chừ xíu nữa!”

[ Ân Tú: Hơ hơ, còn có vụ này nữa sao? Thế bây giờ nếu cứu họ, thì sẽ kết thành tội gì thế chủ bá?

Anh Lanh: Nếu chờ thêm xíu nữa thì sẽ trở thành tội gì thế chủ bá?

Giao hàng đây: Chủ bá đúng là thú vị, bây giờ còn lý trí như vậy!

Em đây chỉ thích anh: Giờ chắc được rồi đó chủ bá!]

Bên kia trận chiến vẫn diễn ra ngang sức ngang tài, bỗng nhiên đầu lĩnh của bọn chúng đột nhiên xông lên, toàn lực tung ra một chửng. Sấm sét như từng trận mưa trút xuống đại địa khô cằn, bốn người lính giống như quả bóng, bị đập bay ra ngoài.

“Giết không còn một người!”

Bốn người thuộc hạ phía sau lập tức đứng ra, mỗi người một dị năng tấn công về phía bốn người lính. Tôn Tuyền thấy vậy, cười một tiếng, đột nhiên xuất hiện trước mặt của bốn người lính, một lớp băng mỏng đột nhiên chặn lại thế công của bọn chúng.