Mau Xuyên: Khách Vãng Lai.

Mau Xuyên: Khách Vãng Lai - Chương 23: Tg1 Ma Đạo Giáo Chủ Muốn Giết Ta 23




Cuối cùng ngày đại chiến cũng đến, trên đỉnh Doãn Thiên, lụa đỏ phấp phới tung bay. Cỏ cây đất đá vẫn trơ trọi, Tôn Tuyền ngồi trong liễn, bên cạnh là Bàng Uyên và Ma Y, Công Tôn Linh.

Tôn Tuyền ngửa đầu nhìn thái dương trước mắt, có chút buồn ngủ, sau khi hoán cốt, cơ bản chính là thay đổi căn cốt cho nhau. Mà cũng vì như thế mà Tôn Tuyền trúng độc.

Đôi môi đỏ thắm của cô khẽ cong, hôm nay khi tới đây cô đã hóa trang một phen đây. Bộ dáng bệnh nặng thật sự không đẹp chút nào.

[Cảnh báo từ JSS: Nhiệm vụ giúp ma giáo thống nhất giang hồ đang đánh giá, phiền Thiết Chế Viên điều chỉnh lại hứng đi của thế giới!]

[Cảnh báo: Thiết Chế Viên cố gắng làm lệch đi bối cảnh thế giới sẽ phạm vào tòa án tối cao phán quyết, mong Thiết Chế Viên điều chỉnh lại!]

[Cảnh cáo: Đổng sự trưởng đã ký, nội dung như sau: Tôn Tuyền đồng chí, nếu cố gắng thay đổi hướng đi thế giới, cho dù JSS cũng không cứu nổi cô đâu!]

Tôn Tuyền nhìn những dòng chữ cuối cùng hiện lên trên màn hình của hệ thống, đây là lần đầu tiên, ngoài những công văn mà Dung Khanh liên lạc, có những lời dịu dàng như vậy.

Cô ngước mắt nhìn ra bên ngoài, lụa đỏ chập chờn trước mắt, giống như dây tơ hồng mỏng manh của cô và Dung Khanh vậy, chỉ cần một chút tác động, đã bị đứt đoạn.

“Khục!”

Cô dùng chiếc khăn tay che lại môi, lại khụ ra một búng máu lớn, máu đen nhuộm màu chiếc khăn tay trắng tinh.

“Thật là khó coi ghê!”

Ném chiếc khăn tay qua một bên, Tôn Tuyền lặng lẽ chờ võ lâm đầy đủ. Có lẽ thế giới này sẽ là nơi mà nàng cuối cùng sẽ chôn thây tại đây đi.

Bàng Uyên xuyên thấu qua ngự liễn, cô bé khóe mắt đỏ hoe, nhưng không làm được gì cả. Nàng ấy chỉ đành đánh ánh mắt cầu cứu qua Ma y và Công Tôn Linh.

Thấy hai người đều lắc đầu, Bàng Uyên cắn chặt môi, những tiếng nức nở cho dù che giấu thế nào cũng không thể ngăn lại.

Tiếng trống từng hồi vang lên, trên đài cao kẻ tung người hứng nói đạo lý các kiểu. Bàng Uyên hận không thể chạy lên đó, đâm một nhát kiếm vào ngực chúng.

“Nói xong chưa?” lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên, Tôn Tuyền từ trong liễn bước ra ngoài, dung mạo của nàng hiện tại dường như càng thêm trương dương, càng thêm chói mắt, khiến cho bao đấng nam nhi phải chao đảo.

Diệp Lý ẩn trong đám người luôn cảm thấy, gương mặt này hắn đã thấy ở trên một bóng hình nào đó.

Hắn lắc đầu, cố ném những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi trí óc, một lần nữa nghiêm túc nhìn về phía ma giáo. trong mắt của hắn bùng lên ý chí chiến đấu, giống như muốn đốt cháy tất cả.

“Bản tọa không thích dài dòng, nay nếu bên các người đã hạ chiến thư, bản tọa thích ý thì chiều. Cử ba người bên các người lên đây. Bản tọa không muốn nói nhiều lời, tốt nhất cân nhắc người thật kỹ!”

“Ma đầu ngông cuồng!”

“Cút ra khỏi Vũ Triều!”

“Cút đi!”

Tôn Tuyền cười lạnh, kiếm trên tay sáng loáng, đoàn người nhốn nháo bất giác lạnh sống lưng. Tiếng mắng chửi thưa thớt dần, nhưng bên chính đạo lại không có ai dám đứng lên cả.

“Bần tăng Không Thiền, muốn lĩnh giáo giáo chủ một phen!”

Tiếng quyền trượng va chạm với bậc thang vang lên từng hồi, từ dưới đài, một người hòa thượng râu tóc bạc hơ từng bước đi lên đài. Lão ta là một hòa thượng có tiếng là Linh Trần Tự, thường xuyên giúp đỡ dân nghèo.

“Làm sao? Chính đạo nghèo túng đến nỗi, không một nhân sĩ giang hồ bước lên đấu với bản tạ mà phải đẩy ra một hòa thượng thế này à?”

“Cũng được, ra chiêu đi.”

Tôn Tuyền chỉ kiếm lên, mũi kiếm bức người. Không Thiền chắp hai tay, niệm “a di đà phật” một câu, sau đó lấy tốc độ kinh người xong đến. Tôn Tuyền cũng chẳng nao núng, cô lui về sau lấy đà sau đó nhảy dựng lên.

Chẳng mấy chốc giao chiến đã hơn trăm chiêu, Tôn Tuyền và Không Thiền hai tay đập vào nhau, nội lực dư âm lan tràn ra bốn phía, nhân sĩ võ lâm như gặp phải địch nhân, lập tứ lùi lại.

Không Thiền lùi lại vài bước, mà Tôn Tuyền thì nhẹ nhàng hạ từ trên cao xuống, tuy rằng trên y phục nhiều vết chém, nhưng kết quả rõ ràng phân cao thấp, Không Thiền thua rồi.

Bên chính đạo im phăng phắc, Không Thiền thở dài một hơi, phức tạp nhìn Tôn Tuyền, lão ta cũng không nhiều lời, từ từ đi xuống đài. Lúc đi qua Tôn Tuyền, lão vô tình dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu.

“Phí chủ, hà tất đâu, ngài không phải là người trước kia, nhưng lại nguyện ý gánh ác tất cả những tội nghiệt mà người đó phải gánh, đáng sao?”

Tôn Tuyền bất ngờ nhìn Không Thiền, sau đó bật cười lắc đầu, cô cắm mũi kiếm xuống sàn, cả trọng lượng cơ thể đều dồn lên đó. nếu ai chú ý, hẳn sẽ thấy cánh tay của cô đang run rẩy.

“Nếu đó là việc cần thiết, thì theo người thấy, ta có nên tiếp tục không?”

“A di đà phật!Bần tăng lần này xuống núi, cũng chỉ là để tìm hiểu huyền cơ cớ sự này, nếu đã vô pháp báo cho, bần tăng cáo từ!”

Không thiền vừa xuống tới dưới đài, liền lảo đảo một cái sau đó bất tỉnh. Linh Trần Tự chỉ đành về trước.

“Còn ai không, lên đi, bản tọa buồn ngủ. Tốt nhất là lấy ra chút sức lực, đừng như con kiến đốt, mất mặt lắm!”