“Nơi đây là?”
Diệp Lý cảm nhận một tia chói chang lướt qua mắt, hắn đưa tay che lại. Nhưng khi giơ tay lên, hắn ngẩn người ra.
Đã mấy tháng kể từ ngày mà ở ma giáo trở về, rồi lại trở về ma giáo. Hắn đã không cảm nhận được thế nào là màu sắc nữa.
Giờ hắn lại cảm thấy chói mắt, hắn đây là đang mơ?
Nhìn những ngón tay trắng nõn không tỳ vết, hắn thở dốc cố gắng gượng dậy tựa vào gốc cây cổ thụ.
Vết thương sau lưng tuy rằng đau đớn, nhưng nội lực trong người giống như trăm sông đổ về biển, cuồn cuộn rồi rào. Hắn che lại mắt, môi khẽ nhếch nhẹ, nhưng càng lúc khóe môi càng rạng rỡ, cuối cùng hắn ôm lấy bụng mình, vừa cười những nước mắt lại lăn dài.
Rốt cuộc...
“Aaaaaaaaa hahahaha... rốt cuộc thì, ma giáo giáo chủ, ngươi hãy đợi đó! thù này, nhất định Diệp Lý ta phải báo!”
Sau khi bình tĩnh lại, hắn lại nghi hoặc, hắn đã được ai cứu ra sao? Tại sao lại tỉnh lại ở đây, độc trong người cũng đã được giải, thật là khó hiểu.
Mấu chốt là ra được hỏi đây đã. Diệp Lý cầm lấy thanh kiếm trên mặt đất, lảo đảo đi ra khỏi khu rừng. Nhưng ngay sau khi hắn vừa đi, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện ở dưới tán cây. Đó không ai khác chính là Bàng Uyên, cô bé trầm tư, nhìn theo con đường mà Diệp Lý rời đi.
Một ngọn gió thổi qua, nơi đó đã không còn ai cả, chỉ còn lại tiếng than dài bất đắc dĩ.
Cuối cùng cũng tìm thấy một quán trọ ở ven rừng, Diệp Lý cúi đầu nhìn đồ nhắm trên bàn, một bên cầm vò rượu. Thực chất hắn chỉ đang thu thập thông tin mà thôi.
“Nghe nói 3 ngày nữa, trên đỉnh Doãn Thiên ma giáo và chính đạo sẽ có một trận tử chiến!”
“Có gì mới nữa không, dạo này tin tức của ngươi cũng chậm quá rồi...ngươi không biết gì sao? Xà Hạt hộ pháp của ma giáo vì Ngạo Tàng Tuyết mà phản bội ma giáo đó!”
“Ma giáo lần này thảm rồi...”
“Đó chưa là gì đâu, ma giáo sắp bị đánh khỏi Vũ Triều rồi, phân đà của ma giáo còn lại bao nhiêu đâu, đều bị chính đạo san bằng không còn một mống!”
“Đúng là kinh bạo...”
Diệp Lý ngược dòng người đến đỉnh Doãn Thiên mà lại đi về phía Ngạo Tàng sơn trang. Kỳ lạ là bây giờ, hắn không còn chút đau lòng nào khi nghe người khác nhắc về sư muội nữa. Có lẽ lòng người sẽ biến, hắn cũng bao gồm trong đó.
Thay vì nhớ về tiểu sư muội, hắn lại nhớ tới dáng vẻ khi nói chuyện của Tôn Tuyền, tuy rằng chua ngoa, nhưng lạ chưa từng làm hại đến hắn. Trước kia hắn luôn đắm chìm trong nỗi hận, nỗi sợ hãi mà ma giáo đem lại, nhưng khi tỉnh táo lại, hắn nhớ đến buổi tối hôm đó, nàng một thân mùi máu tanh xông vào phòng hắn.
Hắn có thể đứng dậy, là do nàng đánh đổi sao?
Tôn Tuyền, không biết hiện giờ nàng còn ở Ngạo Tàng sơn trang hay không.
Trời xanh mây trắng, lá cờ của Ngạo Tàng phấp phới, sau một hồi gà bay chó chạy thì Ngao Tàng sơn chủ cũng chấp nhận sự thật rằng Diệp Lý đã an toàn trở về, hơn nữa võ công cơ hồ xếp vào hàng tuyệt thế cao thủ trong giang hồ.
“Sư phụ, người dạo này vẫn ổn chứ?”
“Ta dạo này vẫn ổn, ngược lại là tiểu tử con hồng phúc tề thiên, biến nguy thành an, tốt lắm tốt lắm!”
Ngạo Tàng Tuyết cũng thỉnh thoảng len lén nhìn về phía Diệp Lý, nhưng hắn chỉ mải nói chuyện với với sơn chủ. Với lại, bên cạnh nàng ngoài Quân Tĩnh, Xà Hạt còn có thêm rất nhiều thanh niên tài tuấn, hắn không phải lo lên lo xuống nữa.
Quá tuần tra, hắn mới hỏi.
“Sư phụ, không biết hai đệ tử ở Trúc Thanh Viện lúc trước, hiện giờ đi đâu rồi?”
“Ngươi nói, là đệ tử nào cơ? Trúc Thanh Viện luôn bỏ trống kia mà?”
Diệp Lý cau mày, trong lòng có chút dự cảm không tốt.
“Chính là một người tên Tôn Tuyền, một người tên Bàng Uyên!”
“Choang!” tiếng rơi vỡ vang lên, nước trà văng tung tóe. Diệp Lý kinh hãi đứng bật dậy, sơn chủ cũng biết bản thân thất thố, bèn gọi nô tài đến dọn dẹp, còn hắn vuốt chòm râu dài, quan sát thật kỹ Diệp Lý.
Ngạo Tàng Tuyết bên cạnh cũng sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi...ngươi không biết?”
“Không có gì, tiểu tử con ...cũng đã mệt rồi, ngày hôm sau theo ta lên đường tới đỉnh Doãn Thiên đi, ắt hẳn con cũng muốn báo thù!”
Tuy rằng nghi hoặc phản ứng của sơn chủ, nhưng Diệp Lý vẫn đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Ngạo Tàng Kính và Ngạo Tàng Tuyết. Ngạo Tàng Tuyết run rẩy nhìn Ngạo Tàng Kính, do dự một chút rồi mới dám mở miệng.
“Phụ thân, đại sư huynh thực sự không biết Tôn Tuyền là giáo chủ ma giáo?”
“Chính là không biết, mới có thể phản ứng như vậy?”
“Vậy người muốn lợi dụng huynh ấy, tấn công lại ma giáo?”
Ngạo Tàng Kính liếc nhìn đứa con gái này một chút, hắn có chút đau đầu, bởi vì hắn nhìn ra giá trị của đứa con gái này.
“Sao có thể là lợi dụng, với lại con không thấy, sau khi ma giáo giáo chủ xuất hiện, nó đã không còn tình cảm với con hay sao? Nó đã thay lòng đổi dạ rồi!”
“Sao có thể!” Ngạo Tàng Tuyết luôn tự tin về bản thân, sao có thể tin tưởng chứ, nhưng nhìn đôi mắt nghiêm túc của cha mình, ả ta trầm lặng không nói nên lời.