Thần y mới tới cửa một ngày, Tam vương gia lập tức tỉnh lại. Đây có lẽ là một tin mừng cho toàn bộ Tam vương phủ, vì vậy, thái độ của quản gia càng thêm cung kính với Thanh Ngọc Nghi.
Hôm nay, nàng xuất môn từ sáng sớm, bái phỏng phủ vương gia. Thượng Quan Huyên đã lấy lại thần trí, cả người trông khỏe mạnh, có tinh thần hơn nhiều. Sáng nay, Tam vương gia đã có thể ăn một ít cháo loãng, nhưng vẫn chưa thể xuống giường.
Thanh Ngọc Nghi vẫn trang phục kì dị với mũ rèm che kín mặt, quần áo rộng thùng thình đến trước giường bắt mạch cho hắn. Nàng cất lời:
“ Tam vương gia, độc trong người ngài mới tiêu đi được ba phần, chỉ là tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng. Thế nhưng bảy loại độc vẫn còn tồn tại trong cơ thể, cần phải trị từ từ kết hợp với điều dưỡng. Hôm nay ta sẽ châm cứu và loại trừ đi loại đầu tiên. Sẽ có chút đau đớn, mong ngài cố nhẫn nhịn.”
Thượng Quan Huyên chỉ nhìn nàng với ánh mắt đầy yếu ớt, làm tim nàng suýt thì nhũn ra vậy. Ngài có thể đừng dùng ánh mắt chú cún nhỏ đáng thương tội nghiệp nhìn ta, không được sao! Aaa....
Hắn khẽ gật đầu tỏ rằng đồng ý, Thanh Ngọc Nghi khử trùng mười cây châm bằng rượu mạnh, lau khô rồi hạ châm nhanh và chuẩn xác lên người Tam vương. Qua mười lăm phút, nàng nhổ châm, đỡ hắn dậy dùng nội lực ép độc.
Thời gian một nén nhang dần qua đi. Đến lúc cao trào, mặt nàng đã lấm tấm mồ hôi còn khóe miệng Thượng Quan Huyên trào ra một dòng máu tươi. Kết thúc trị liệu.
Thanh Ngọc Nghi cạn kiệt sức lực, ngồi thở Hồng hộc trên ghế, còn Tam vương gia được hạ nhân lau đi vết máu, từ từ nằm xuống nghỉ ngơi. Nàng viết cho quản gia một đơn thuốc bổ cùng một đơn thuốc thanh trừ độc, sau đó vội vã cáo từ.
Về đến Tướng phủ, Thanh Ngọc Nghi nằm dài trên giường, đánh một giấc đến chiều mới tỉnh.
Sau lần trị liệu thứ hai, sức khỏe Tam vương gia ngày càng tốt, đã có thể tự ngồi dậy.
Hai ngày liên tiếp sau đó, Thanh Ngọc Nghi đến trị liệu cho hắn, giải trừ được ba loại độc nguy hiểm nhất. Tam vương gia cũng là người luyện võ, vì vậy nàng đề nghị hắn tự tập luyện để bài trừ phần đọc tố còn lại, kết hợp với uống thuốc thì chỉ tầm nửa tháng sau là khỏi hẳn. Tam vương gia chăm chú nhìn nàng, bất giác hỏi:
“ Theo như giọng nói của cô nương, nàng còn rất trẻ. Vì sao lại phải che mặt?”
“ Ta dung mạo xấu xí, nếu mà nhắm một mắt mở một mắt thì tạm gọi là bình thường. Vì vậy, không dám làm bẩn mắt vương gia. Mặt khác, ta không muốn chuốc thêm phiền phức!”
Tuy tạo hình thay đổi nhưng giọng nói của nàng vẫn có bảy tám phần tương tự, vì thế Thượng Quan Huyên luôn cảm giác nàng rất quen thuộc, nhất là hôm đầu tiên trị thương, hắn cố mở mắt thì thấy bóng hình nàng rời đi, cảnh tượng ấy vô cùng thân thiết. Chúng ta là người quen? Rốt cuộc, nàng đang che giấu điều gì? Một loạt câu hỏi nảy lên trong đầu Tam vương gia.
Đang mải mê suy nghĩ, một giọng nữ mềm mại mà đầy nũng nịu vang lên:
“ Tam vương gia, Linh Nhi lo lắng cho ngài đến mất ăn mất ngủ. Hôm nay nghe tin ngài đã hồi phục nên mạo muội đến thăm, nếu không ngại, ngài có thể để tiểu nữ ở bên chăm sóc?”
Lại đến nữa rồi, nhị muội của ta. Chưa thấy người mà đã thấy tiếng, nàng ta chưa vào cửa mà mùi hương thơm đến gay mũi đã xông vào trước. Haizzz...Thôi, chắc ta phải cáo lui trước không lại phải xem show ân ái, bị nhồi cẩu lương đến nghẹn mất. Tệ hơn nữa có khi là bị vị tiểu thư nào đó để ý, ghen ghét, làm khó thì toi.
Nghĩ vậy, Thanh Ngọc Nghi dặn dò Tam vương gia chế độ tập luyện, nghỉ ngơi và mười ngày sau nàng sẽ quay lại, không quên lấy tiền thưởng từ chỗ quản gia rồi biến mất nhanh như một cơn gió; làm nhị tiểu thư cũng chẳng hiểu tại sao thần y lại như chạy trối chết ra cửa vương phủ thế kia!
Không chạy để mà bị lộ hết còn ăn thêm một đống thức ăn cho chó à! Đây chính là câu trả lời của Thanh Ngọc Nghi.
Và sự thật đã chứng minh lựa chọn của nàng là đúng khi liên tiếp mười ngày tiếp theo, Thanh Ngọc Linh làm ổ tại Tam vương phủ, vênh váo chẳng khác nào đương gia chủ mẫu vậy, làm hạ nhân chán ngán không thôi. May mà nàng ta trời tối sẽ về lại Tướng phủ, không thì đúng là mặt dày chẳng còn gì để nói a!