Gần đây, nghe tin có thích khách đột nhập Tam vương phủ, Tam vương gia bị thương rất nặng, trúng phải kì độc. Thái y trong cung được triệu đến hết lượt này đến lượt khác, đều bó tay nhận tội vì không biết cách chữa trị. Hoàng thượng lo lắng vô cùng, tuyên cáo khắp thiên hạ tìm thần y giúp nhi tử thoát khỏi cái chết.
Tam vương phủ một mảnh ảm đạm, Tướng phủ lại một phen khóc nháo. Còn ai gây chuyện nữa ngoài Thanh Ngọc Linh, nàng ta điên loạn đòi đến thăm Thượng Quan Huyên, nhưng vì hoàn cảnh đang rất căng thẳng, lại kị lễ tiết nên Minh Nguyệt phu nhân hết sức ngay cản, cấm cửa nàng ta.
Bên ngoài thành, dân chúng bàn tán sôi nổi:
“ Mọi người nghe nói gì không, Tam vương gia bị hành thích, thập tử nhất sinh, hoàng thượng treo thưởng ngàn lượng vàng cho thần y chữa khỏi được bệnh đấy!” Một người nam nhân trẻ tuổi khẽ kể chuyện trong quán rượu.
“Không biết kẻ nào đứng sau vụ ám sát này nhỉ? Đúng là dưới mắt thiên tử mà gan to tày trời!” Bạn nhậu của tên kia tiếp lời.
“ Nhưng các ngươi nghĩ xem, đã ba ngày rồi, danh y vô số đã thử nhưng vẫn không có chuyển biến tốt. Chỉ sợ Tam vương gia lành ít dữ nhiều rồi. Thật tiếc cho một đấng anh tài!” Đám người thở dài.
Hôm nay đi dạo trên phố để mua dược liệu, Thanh Ngọc Nghi đã nghe rất nhiều người nói về chuyện của Thượng Quan Huyên. Đối với người nghiên cứu y học như nàng, thách thức luôn có một sự hấp dẫn đặc biệt, cộng thêm giải thưởng là ngàn lượng vàng nên nàng nghĩ mình sẽ thử một phen.
Trở về , Thanh Ngọc Nghi nghĩ cách để được vào Tam vương phủ và không bị phát hiện, cuối cùng, nàng đưa ra một giải pháp: cải trang dịch dung. Nghĩ là làm, hôm đó suốt đêm nàng chế tạo thuốc nước, khi nhìn được thành quả khiến nàng cũng phải câm lặng.
Người trong gương là ta ư? Mặt vàng như nghệ, lông mày sâu dóm, hai má đầy tàng nhang. Nếu phụ thân nàng ở đây, ông cũng không dám nhận nữ nhi đâu nhỉ! Thanh Ngọc Nghi hài lòng với tuyệt tác của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng đến Tam vương phủ ứng tuyển. Dù tạo hình của nàng có chút kì dị: đeo mũ có rèm che kín cả khuôn mặt, quần áo quê mùa nhưng quản gia Tam vương phủ với tinh thần còn nước còn tát, có bệnh thì cầu tứ phương đã đánh liều cho vị cô nương gầy gò vào chữa bệnh. Danh y đều như vậy mà, thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, tính tình quái gở - vị quản gia thầm đánh giá.
Bước vào phòng ngủ của Thượng Quan Huyên, không khí nồng nặc mùi thuốc khiến Thanh Ngọc Nghi nhíu mày khó chịu. Nàng bảo hạ nhân mở hết cửa sổ để thông gió, tránh cho Tam vương chưa bị độc chết thì cũng bị ngạt thở chết trước.
Nhìn người nam nhân nằm im lặng trên giường, Thanh Ngọc Nghi có chút hốt hoảng. Thượng Quan Huyên gầy đi rất nhiều, mặt tái nhợt còn môi thì thâm đen - biểu hiện rõ ràng của người trúng độc nặng. Còn đâu dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi phàm, thật khiến người ta tiếc nuối nha.
Bắt mạch cho hắn, Thanh Ngọc Nghi thở dài. Quá độc ác. Tam vương gia bị trúng liền lúc bảy loại độc của bảy loài vật khác nhau, vì vậy chữa trị cực kì vất vả. Không biết Thượng Quan Huyên đã đắc tội kẻ thâm hiểm nào nữa.
Nàng chỉ gọi quản gia, thông báo cho hắn một tin mừng là bệnh tình của vương gia có thể chữa được, một tin dữ là hắn trúng bảy loại độc mà nàng trong tay không có công cụ, làm quản gia trái tim như treo lơ lửng. Hắn vội vã chuẩn bị dụng cụ cho nàng: một bộ kim châm và dược liệu cần thiết.
Độc này cần phải giải từ từ từng thứ một, việc đầu tiên là đả thông huyết mạch, dẫn độc ra ngoài để giảm bớt đau đớn.
Hạ châm nhanh như cắt, chỉ trong vài phút mà người Tam vương gia đã biến thành con nhím, áo bị cởi hết ra. Thanh Ngọc Nghi nâng hắn dậy, dùng nội lực ép độc ra ngoài. Sau đó, nàng lấy mười chiếc kim châm vào mười đầu ngón tay hắn, từng giọt máu đen thẫm chảy ra ngoài, môi của Thượng Quan Huyên cũng đã khôi phục huyết sắc, không còn tái đen nữa.
Một ngày làm việc vất vả kết thúc, Thanh Ngọc Nghi lê tấm thân mệt mỏi ra về, quanh co một lúc mới trở về Tướng phủ để tránh tai mắt.
Còn bên Tam vương phủ, nửa đêm hôm ấy, Tam vương gia tỉnh lại.